Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng sinh năm 86: Bắt đầu làm giàu từ việc săn bắn trong núi - Chương 134: Đại Thượng Hải!

Cập nhật lúc: 2025-06-17 09:48:30
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vụ án này, liên quan đến gần một ngàn bốn trăm vạn tệ phiếu kho bạc, lại còn c.h.ế.t năm người, coi như là một vụ án lớn.

Tuy nhiên, những kẻ cướp đã bị b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ, nên việc kết thúc vụ án cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Từ Mặc là bên bị hại, đương nhiên không cần chịu trách nhiệm hình sự gì.

Nói thêm vài câu với Triệu Đại Minh, Từ Mặc liền rời khỏi văn phòng.

Ngoài đồn công an.

Trương Thiên đã đứng cạnh chiếc xe tải lớn, vừa thấy Từ Mặc bước ra, vội vàng tiến lên đón, mắt lộ vẻ lo lắng, "Từ đại ca, thế nào rồi?"

"Đi Thượng Hải!"

Mắt Trương Thiên sáng lên, rồi vội vàng quay người, vỗ vỗ cửa xe tải, gọi lớn: "Mau khởi động xe, đi Thượng Hải."

"Ồ ồ ồ!" Tài xế xe tải vội vàng khởi động xe.

Từ Mặc và Trương Thiên mỗi người lái một chiếc Santana, còn hai chiếc Santana còn lại trên quốc lộ, một chiếc thuộc về bọn cướp bịt mặt, đã bị Công an Gia Hưng kéo đi, chiếc còn lại là do Trương Thiên mượn, đã được Công an huyện Lan lái đến.

Bây giờ một chiếc Santana trị giá khoảng ba mươi vạn tệ, vì vậy, Trương Thiên đã liên hệ với bên Gia Hưng, bảo người đến Cục Công an huyện Lan, lấy xe ra.

Cửa sổ văn phòng tầng hai, Triệu Đại Minh nhìn ba chiếc xe đang từ từ lăn bánh, giữa hai lông mày hiện lên một nét u sầu.

Trước đó Trương Kính Đào gọi điện cho anh ta, nói tối qua, có hai người bị g.i.ế.c hại dã man.

Một trong số đó là ông chủ trường dạy lái xe Hưng Long, thông qua điều tra của họ, Trương Thiên từng thuê hai tài xế của trường dạy lái xe... và bây giờ, hai tài xế đó đã mất tích.

Vì vậy, cái c.h.ế.t của Chu Long, rất có thể liên quan đến Từ Mặc và đồng bọn.

Hơn nữa, ông chủ đứng sau trường dạy lái xe Hưng Long, là Giang Cảnh Thang của Bang Gia Hưng...

Nếu không phải Trương Kính Đào đã chấn áp, ba vụ án, rất có thể sẽ bị nhập án điều tra.

Lý do không nhập án, không phải Trương Kính Đào nể mặt Triệu Đại Minh, càng không phải vì mối quan hệ với Từ Mặc thân thiết đến mức nào.

Lý do rất đơn giản, gần một ngàn bốn trăm vạn tệ phiếu kho bạc, vụ án này quá lớn, Trương Kính Đào không muốn gây thêm rắc rối.

Nếu thật sự nhập án điều tra, cảnh sát hai nơi Gia Hưng, Lan huyện, bất kể ai cũng phải chịu phạt.

Đã vậy, chi bằng để vụ án này sớm kết thúc.

Sau đó sẽ từ các kênh khác, điều tra vụ án g.i.ế.c người Chu Long, Giang Cảnh Thang.

Hai chiếc Santana trước sau, xe tải chạy giữa, di chuyển trên quốc lộ.

Trong chiếc Santana, không khí có chút nặng nề.

Từ Cương quay đầu, nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ.

Trên đường đi, gặp không ít điểm thu phí tự phát, tiền thu không nhiều, chỉ hai ba hào, nhưng chịu không nổi nhiều điểm thu phí.

Suốt đường ra khỏi tỉnh Triết Giang, Từ Mặc và đồng bọn ít nhất đã gặp năm sáu chục điểm thu phí.

Ba ngày sau.

Ba chiếc xe chạy vào Thượng Hải.

Thượng Hải năm 87, phồn hoa vô cùng.

Khi vào Thượng Hải, Từ Mặc tìm một cửa hàng tạp hóa nhỏ, gọi điện liên hệ được với Dương Bảo Lâm.

"Anh, các cô ấy mặc thế kia, không lạnh sao?"

"Anh, tóc các cô ấy sao lại uốn lọn, lạ quá!"

"Chết tiệt, người Tây, mau nhìn, là người Tây."

Nhìn những người đi lại trên đường phố, Từ Cương và đồng bọn kinh ngạc kêu lên.

Rất nhanh, xe chạy vào phố Bảo Lâm.

Náo nhiệt, phồn hoa.

Hai bên đường đậu đủ loại xe con, người đi lại, đều ăn mặc thời thượng, uốn tóc, đi giày cao gót.

Tòa nhà Bách hóa Bảo Lâm!

Từ Mặc nhìn tấm bảng đèn huỳnh quang khổng lồ treo cao phía xa, trên mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Xe dừng ổn định bên ngoài Tòa nhà Bách hóa Bảo Lâm.

"Tất cả xuống xe đi!"

Từ Mặc mở cửa xe, dẫn đầu bước xuống.

Từ Cương và đồng bọn theo sau xuống xe, ai nấy vẻ mặt lúng túng, chạy đến trước mặt Từ Mặc.

"Từ Mặc!"

Đột nhiên, một tiếng cười lớn đầy hào sảng, vang lên từ không xa.

Chỉ thấy Dương Bảo Lâm mặc bộ vest lịch sự, tóc chải bóng mượt, còn đeo kính râm, cười lớn đi về phía này.

Nhanh chóng bước đến trước mặt Từ Mặc, Dương Bảo Lâm tay phải nắm chặt một chiếc gậy mạ vàng, cười dang hai tay, "Cậu thật sự khiến tôi bất ngờ và ngạc nhiên đấy!"

Từ Mặc cũng cười dang hai tay.

Hai người ôm nhau thật chặt.

"Tổng giám đốc Dương, phiếu kho bạc đều ở trong xe tải phía sau, khoảng một ngàn bốn trăm vạn, anh cử người kiểm đếm nhé!" Từ Mặc nói.

"Được!"

Dương Bảo Lâm cười quay người, nhìn hai thanh niên đi theo, nói: "Hai cậu lái xe tải vào kho số 8, rồi tìm thêm vài người, kiểm đếm số lượng phiếu kho bạc."

"Vâng, Tổng giám đốc Dương!"

Cùng lúc đó, Trương Thiên cũng sải bước đi về phía này.

"Tổng giám đốc Dương, vị này là đối tác của tôi, Trương Thiên, ông chủ Trương!" Từ Mặc giới thiệu.

"Ông chủ Trương, đã lâu không gặp!" Dương Bảo Lâm cười đưa tay phải ra.

"Không dám nhận, không dám nhận!" Trương Thiên vội vàng đưa hai tay ra.

"Đi thôi, tôi đưa các cậu đi ăn trước!"

Dương Bảo Lâm tính cách hào sảng, cười đưa tay đặt lên vai Từ Mặc, đi về phía tòa nhà bách hóa, vừa nói: "Trên đường có xảy ra chuyện gì không?"

"Có. Nhưng, đã giải quyết xong rồi!"

"Ban đầu tôi đã nói với cậu rồi, đánh đấm, là thủ đoạn mưu sinh của tầng lớp thấp. Với thân phận hiện tại của cậu, nên thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn thấp kém này rồi. Tối nay tôi giới thiệu vài người bạn cho cậu quen."

Từ Cương và đồng bọn theo sau, ai nấy đều như những đứa trẻ tò mò, nhìn ngang ngó dọc.

Rất nhanh, một đoàn người bước vào thang máy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nam-86-bat-dau-lam-giau-tu-viec-san-ban-trong-nui/chuong-134-dai-thuong-hai.html.]

Sắc mặt Từ Cương hơi đổi, có cảm giác chóng mặt.

Những người khác cũng gần như vậy.

"Đing!"

Thang máy dừng ở tầng năm.

"Hoan nghênh quý khách!!!"

Ở cửa thang máy, hai hàng nữ phục vụ, mặc áo dài xẻ tà màu đỏ tươi, đồng loạt cúi người chào.

Từ Cương trợn tròn mắt, nhìn đôi chân trắng nõn ẩn hiện của nữ phục vụ, không kìm được mà cương cứng.

Bốn người đi phía sau, đều hơi khom lưng... mặt mày đầy ngượng nghịu và bối rối.

"Nào, tất cả ngồi xuống!"

Bước vào phòng riêng rộng rãi, Dương Bảo Lâm dẫn đầu ngồi vào ghế chủ.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Mọi người ngồi xuống.

Diệp Phú Quốc cẩn thận kéo kéo tay áo Từ Cương, hạ giọng, nói: "Anh Cương, tivi màu lớn quá."

Từ Cương tự nhiên cũng nhìn thấy chiếc tivi màu ít nhất 21 inch, trong đó đang chiếu bộ phim [Bản Sắc Anh Hùng] đang rất hot ở huyện Lan, chỉ là không có tiếng.

Cùng lúc đó, bảy nữ phục vụ mặc áo dài xẻ tà bước vào phòng riêng, đứng phía sau mỗi người.

"Từ Mặc, tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu vài món ăn bản địa rất ngon, cậu nếm thử trước nhé!"

Cùng với lời nói của Dương Bảo Lâm, nữ phục vụ đứng sau lưng Từ Mặc, khẽ bước lên phía trước, đứng bên phải Từ Mặc, cầm đũa và đĩa thức ăn...

Điều này nếu đặt vào thời trước, e rằng chỉ có Hoàng đế mới có thể hưởng thụ được phải không?

Từ Cương trợn tròn mắt, nhìn nữ phục vụ, gắp một miếng cá, cẩn thận đưa đến miệng Từ Mặc.

Từ Mặc có chút không quen há miệng, nếm thử kỹ lưỡng, cũng chỉ là như vậy thôi.

"Mùi vị thế nào?"

"Cũng được, chỉ là hơi nhạt một chút!"

"Ha ha ha, thanh đạm chính là một trong những đặc trưng của món ăn bản địa. Nào nào nào, cùng nhau dùng đũa!"

Từ Cương đang định cầm đũa, nữ phục vụ phía sau cẩn thận bước lên phía trước, thay cậu ta cầm đũa và đĩa thức ăn...

Đừng nói Từ Cương và đồng bọn, ngay cả Trương Thiên nhất thời, cũng có chút không quen, trong lòng cảm khái, quả không hổ danh là Đại Thượng Hải, quả không hổ danh là Dương Bảo Lâm, đây mới gọi là cuộc sống, đây mới là sự hưởng thụ mà người giàu nên có.

Thối nát!

Quả thật là thối nát mà!

Từ Cương nhai miếng thịt kho tàu không mấy mùi vị, lén nhìn nữ phục vụ đứng bên cạnh, ánh mắt từ từ di chuyển xuống dưới.

Đôi chân trắng nõn ẩn hiện, như củ sen được gọt vỏ, khiến cậu ta có cảm giác muốn lao tới, cắn mạnh một miếng.

Dương Bảo Lâm cầm ly chân cao, lắc lư ly rượu đỏ như hổ phách, nhìn Từ Mặc, nói: "Cậu hiếm khi đến Thượng Hải một chuyến, cứ ở lại thêm vài ngày, để chứng kiến sự phồn hoa của Đại Thượng Hải. Hơn nữa, Thượng Hải được coi là thành phố phát triển nhanh nhất trong nước, có quá nhiều cơ hội kinh doanh..."

Từ Mặc lặng lẽ lắng nghe.

"À đúng rồi, ngày mai tôi đưa cậu đi thăm quan sàn giao dịch chứng khoán, đó mới là nơi kiếm tiền thực sự."

Từ Mặc khẽ lắc đầu, nói: "Tổng giám đốc Dương, tôi không có hứng thú với cổ phiếu. Theo tôi mà nói, cổ phiếu quá ảo."

"Ảo? Ha ha ha, ý nghĩ của cậu, quá nhỏ nhặt rồi! Sự phát triển của cổ phiếu, là sự thể hiện của tiến bộ thời đại. Tôi tin, trong tương lai không xa, mọi người đều có thể tham gia thị trường giao dịch chứng khoán..."

Lời Dương Bảo Lâm nói, Từ Mặc nghe tai này lọt tai kia.

"Tổng giám đốc Dương, năm ngoái anh đã 'đại sát tứ phương' trên thị trường chứng khoán..." Trương Thiên cẩn thận chen vào lời.

Dương Bảo Lâm thấy Từ Mặc quả thật không hứng thú với thị trường chứng khoán, liền không nói thêm nữa, quay đầu trò chuyện với Trương Thiên.

Trương Thiên thì có hứng thú cực lớn với thị trường chứng khoán, trong lòng còn muốn sao chép kinh nghiệm phát tài sau một đêm của Dương Bảo Lâm.

Bữa cơm này, kéo dài đúng hơn ba tiếng đồng hồ.

Ăn xong cơm, ơng Bảo Lâm dẫn mọi người đến trung tâm tắm hơi.

Từ Cương và đồng bọn rất tò mò về mọi thứ, từng người chui vào phòng xông hơi... ở chưa đầy hai phút, liền chửi bới chạy ra ngoài.

Tắm xong, lại lên tầng hai massage.

Người massage vẫn là nữ.

Từ Cương cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, bàn tay nhỏ bé đó xoa bóp lưng mình...

"Thưa anh, có cần thêm giờ không ạ?"

Thêm giờ là ý gì vậy?

Từ Cương vẻ mặt mơ hồ, nhìn Từ Mặc đang nằm trên ghế massage ở xa, rất muốn hỏi, nhưng lại có chút ngại ngùng, cảm thấy mất mặt.

"Thêm!"

"Vậy, thưa anh, xin mời đi với tôi sang phòng bên cạnh!"

"Ồ ồ!" Từ Cương khom lưng, mặt đỏ bừng, theo người massage, đi về phía phòng riêng bên cạnh.

Từ Mặc khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Từ Cương, khẽ cười, không nói gì.

"Thưa anh, có cần thêm giờ không ạ?"

Nữ massage đang xoa bóp cho Từ Mặc, ghé sát vào tai anh, hỏi nhỏ.

"Không cần đâu!"

"Vậy thưa anh, tôi xin phép đi trước, anh nghỉ ngơi một lát nhé!"

"Ừm!"

Dương Bảo Lâm đang nằm trên ghế massage bên cạnh, cười hì hì nhìn Từ Mặc, nói: "Lão Từ, cậu có biết "thêm giờ" là ý gì không?"

Từ Mặc nhe răng cười, lộ ra một ý nghĩa mà đàn ông ai cũng hiểu.

"Ha ha ha ha!" Dương Bảo Lâm không nhịn được bật cười thành tiếng, đứng dậy ôm nữ massage, nói: "Vậy thì cậu cứ ở lại đây, tôi muốn đổi chỗ khác để massage tiếp!"

Trương Thiên cũng cười hì hì đứng dậy, nói: "Từ đại ca, vậy tôi đi bận việc một lát nhé!"

"Anh, thêm giờ là làm gì vậy?"

Diệp Phú Quốc ưỡn thẳng lưng, gọi lớn với Từ Mặc.

Nữ massage đang xoa bóp cho cậu ta mặt đỏ bừng, rồi khẽ cười, lí nhí nói, "Thưa anh, thêm giờ chính là để anh làm Tiểu Hoàng đế!"

"Làm Tiểu Hoàng đế? Ý gì vậy?" Diệp Phú Quốc cau mày, lắc đầu, "Anh tôi còn không thêm giờ, vậy tôi cũng không thêm!"

 

Loading...