Trọng Sinh: Mua Vị Hôn Phu Bị Mù Về Nhà - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-12-12 16:16:41
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Quan Khanh tiếp lời, khẽ khàng mở miệng: “Cô nương ? Hồi nhỏ từng một vô cùng đau khổ, lúc cũng giống như bây giờ, khối đá .”

 

Hắn cúi đầu, xuống mũi chân , trong giọng tràn đầy vẻ cô liêu và thê lương: “Khi đó chẳng ai đến tìm , chỉ Đồng Đồng đến tìm .”

 

Hắn ngẩng đầu lên, về phía Kiều Chiêu: “Lúc nàng ngay chỗ cô nương đang . Cô nương đoán xem, lúc đó nàng gì với ?”

 

“...Nói gì?”

 

“Nàng , như đem nuôi cá ? thấy cá chắc chẳng ăn .” Khóe môi Tô Quan Khanh nhếch lên một nụ , dáng vẻ dường như vui vẻ, nhưng đáy mắt lộ là nỗi bi ai tột cùng.

 

Kiều Chiêu chút đành lòng bèn mặt , hồi lâu , nàng thở dài một : “Thôi , lên đây , cho tung tích của A Đồng.”

 

Lời thốt , Tô Quan Khanh đang thất hồn lạc phách tức khắc hồn, vội vàng dùng cả tay chân bám lấy lan can thủy tạ mà leo lên.

 

Cột gỗ thủy tạ sớm mục nát, Kiều Chiêu sợ ngã xuống, bèn đưa tay kéo lên.

 

“Đa tạ,” Tô Quan Khanh còn vững vội vàng truy hỏi, “Đồng Đồng rốt cuộc ?”

 

“Tuệ Thành, quê cũ của Chung bá mẫu,” Kiều Chiêu đáp.

 

Trái tim nhen nhóm chút hy vọng của Tô Quan Khanh chìm xuống. Tuệ Thành cách kinh thành chỉ vạn dặm, Đồng Đồng đây là quyết tâm t.ử sinh bất phục tương kiến với ?

 

“Đồng Đồng vì tránh mà chạy xa đến thế ?” Tô Quan Khanh thẫn thờ lùi hai bước, đôi mắt ngây dại về phía .

 

Kiều Chiêu : “Không , cô bảo là phụ của Chung bá mẫu qua đời.”

 

Đôi mắt Tô Quan Khanh sáng bừng trở : “Họ về chịu tang ? Chịu tang xong sẽ trở về đúng ?”

 

“Về chịu tang thì đúng là thật, nhưng xong việc, e là sẽ trở nữa. Chung gia chỉ còn một mẫu của Chung bá mẫu, Chung bá mẫu nỡ bỏ mặc già, đoán chừng họ qua đó sẽ ở luôn. Ngay cả nha đầu Triệu Tước Sinh cũng theo, hẳn là sẽ về nữa .” A Kiều Tô Quan Khanh với ánh mắt đầy thương cảm khi thấy sự tuyệt vọng ngập tràn trong mắt .

 

Trước đây nàng cứ ngỡ việc Tô Quan Khanh xa lánh Khương Đồng là cố ý trả thù, nàng là bạn của Khương Đồng, đương nhiên cũng sinh lòng bất mãn. Không ngờ Tô Quan Khanh rốt cuộc vẫn là si tình một mảnh, ngược khiến nàng nảy sinh lòng trắc ẩn.

 

...

 

Khương Đồng nhận thư Kiều Chiêu sai phi ngựa nhanh đưa tới khi đang xe ngựa Tuệ Thành.

 

Trong thư, Kiều Chiêu Tô Quan Khanh rõ hiểu lầm, kể về những biểu hiện của Tô Quan Khanh khi tin.

 

Khương Đồng xem xong thư, hồi lâu một lời.

 

Chung Uyển Từ cạnh nàng sớm liếc thấy nội dung bức thư, bà than thở: “Mẹ bảo thằng bé Quan Khanh thể là kẻ vô lương tâm mà.”

 

con gái đang trầm mặc , chẳng đang nghĩ gì: “Theo thấy, hai con đều tâm duyệt lẫn , hà tất náo loạn thế ?”

 

Triệu Tước Sinh họ bàn luận chuyện , dám xen , nhưng đôi mắt nhỏ sớm sáng rực lên, chớp mắt chằm chằm sư phụ .

 

Cô bé thấy sư phụ lắc đầu.

 

“Chàng hiện là thiên t.ử cận thần, tương lai nhất định lăng vân nhi thượng*. Con hà tất lỡ dở .”

 

“Thế gọi là lỡ dở?” Chung Uyển Từ mặt đầy vẻ đồng tình, “Nó tương lai dù đến Thủ phụ, thì cũng cần một vị chính phòng phu nhân chứ?”

 

Chung Uyển Từ lấy hết sức bình sinh, đang định thuyết phục Khương Đồng, Khương Đồng nhạt giọng cắt ngang.

 

Khương Đồng thong thả gấp lá thư : “Vậy con về kinh thành Thủ phụ phu nhân, cùng cha về Tuệ Thành, con từ đây mỗi một phương?”

 

Chung Uyển Từ lời , bao nhiêu lời thuyết giáo chuẩn sẵn đều nuốt ngược trở .

 

.

 

Bản bà vì lấy chồng xa mà thể gặp mặt phụ cuối, mấy ngày nay mắt sưng húp, thể nguyện ý để con gái vết xe đổ ?

 

Triệu Tước Sinh thấy hai con họ dường như đạt thành nhất trí, ánh trong mắt liền ảm đạm xuống, nhưng chẳng dám gì, đành thò đầu cửa sổ, ngoái về hướng kinh thành.

 

Đứa trẻ còn nhỏ, nhưng trong lòng chất chứa nỗi hoang mang vô hạn —

 

Liệu còn gặp sư phụ nữa ?

 

...

 

Trong hoàng cung.

 

“Thế nào? Hắn ?” Chu Kiến Trừng long án, thấy nội thị liền vội vàng hỏi.

 

Nội thị vội bẩm: “Bẩm Hoàng thượng, Tô Thị giảng , ngài vẫn quỳ ngoài điện.”

 

Chu Kiến Trừng ném mạnh cuốn sách trong tay xuống đất cái “bộp”: “Hắn ý gì? Uy h.i.ế.p trẫm ? Trẫm chuẩn cho từ quan, định quỳ đến c.h.ế.t ?”

 

Nội thị thấy Hoàng đế long nhan đại nộ, khom lưng đó, dám tiếp lời.

 

Chu Kiến Trừng bật dậy, lao cửa điện, thò đầu ngoài, vặn thấy bóng dáng Tô Quan Khanh đang quỳ thẳng tắp bậc thềm.

 

Chu Kiến Trừng hung hăng đá mạnh ngạch cửa, toan lao , nhưng bỗng thấy bóng dáng Kiều Chiêu tới, dừng mặt Tô Quan Khanh.

 

Mí mắt Chu Kiến Trừng giật một cái, vội vàng , nhảy vài bước trở về thư án của .

 

“Sách! Sách!” Hắn liên thanh gọi.

 

Nội thị vội vàng nhặt cuốn sách Chu Kiến Trừng ném đất lên, cung kính dâng cho bằng hai tay.

 

Chu Kiến Trừng sợ Kiều Chiêu.

 

Hắn tuy đăng cơ nhưng chính, trong tay chẳng thực quyền.

 

Người thực sự miệng ngậm thiên hiến* là Kiều Chiêu.

 

Kiều Chiêu tuy danh nghĩa chỉ là Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ tam phẩm, nhưng Chu Kiến Trừng , từ lâu Kiều Chiêu nắm trong tay một đội nhân mã hoạt động trong bóng tối, chuyên giám sát bá quan, nắm giữ bao nhiêu bí mật. Sau khi tiếp quản Cẩm Y Vệ, nàng càng một tay che trời, từ Nội các phụ thần, đến lục bộ bá quan, chẳng ai dám với nàng một chữ “Không”.

 

Ngay cả bản Tiểu Hoàng đế cũng Kiều Chiêu quản thúc như con trai.

 

Kiều Chiêu cho phép cận tông thất, cũng cho phép tư hội đại thần, tạm thời hậu cung cũng ai, thể , Tiểu Hoàng đế hiện tại là một cô gia quả nhân đúng nghĩa.

 

Song đối mặt với hiện trạng, Chu Kiến Trừng chẳng dám gì, quá rõ bản lĩnh của Kiều Chiêu, vết xe đổ của ông chú hời .

 

Tiểu Hoàng đế mỗi ngày giam hãm long tọa như lầu các giữa trung, bầu bạn chỉ sự mờ mịt và sợ hãi. Mà vị Tô Thị giảng ôn hòa thiện , thể duy nhất trong chốn cung đình lạnh lẽo khiến Chu Kiến Trừng cảm nhận chút ấm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/chuong-83.html.]

Chu Kiến Trừng khi trở thành Thế t.ử Thành Vương vốn từng sách, hiểu về lịch sử ít ỏi, nên vô cùng hoang mang cảnh của .

 

Chính Tô Thị giảng cho , hóa trong lịch sử cũng từng những vị Tiểu Hoàng đế bù như .

 

Những câu chuyện lịch sử như tia sáng chói lọi chiếu rọi thế giới tăm tối của . Hắn tìm phương hướng cho , Hán Hiến Đế, Bắc Chu Vũ Đế.

 

Tô Quan Khanh những suy nghĩ của Tiểu Hoàng đế, thậm chí còn chẳng nhận những đợt sóng ngầm giữa Chu Kiến Trừng và Kiều Chiêu. Hắn chỉ vì thấy Chu Kiến Trừng còn nhỏ hơn cả Triệu Tước Sinh nên đặc biệt dung túng.

 

Dù cố gắng giữ lễ quân thần, nhưng chốn riêng tư khó tránh khỏi lộ vài phần dỗ dành trẻ con. Với yêu cầu của Tiểu Hoàng đế, chẳng hạn như hỏi chi tiết việc Bắc Chu Vũ Đế thanh trừng quyền thần thế nào, Tô Quan Khanh chẳng mảy may nghi ngờ, luôn dốc hết ruột gan kể tường tận.

 

Hắn rằng, chút ôn nhu dung túng sớm trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất mà Chu Kiến Trừng thể bám víu.

 

Thế nên khi Tô Thị giảng từ quan, Chu Kiến Trừng hoảng loạn.

 

Ngoài điện.

 

Kiều Chiêu bên cạnh Tô Quan Khanh: “Huynh hiện giờ tiền đồ rộng mở, nỡ lòng nào từ bỏ như ?”

 

“Không Đồng Đồng, vị cực nhân thần cũng chẳng còn chút tư vị nào.” Tô Quan Khanh quỳ một canh giờ, hôm nay trời nắng gắt, thực lả , thể chao đảo.

 

khi ngẩng đầu lên, Kiều Chiêu thấy rõ trong mắt sự kiên định chút lùi bước.

 

Kiều Chiêu hỏi: “Huynh tìm cô ? Tuệ Thành cách đây chỉ vạn dặm...”

 

“Dẫu là chân trời góc biển, cũng .”

 

“Đi thì chứ? Tuệ Thành nơi hẻo lánh, mang một bụng học vấn đến đó chỉ tổ lãng phí.”

 

“Sao lãng phí? Ta thể giúp Đồng Đồng dạy đồ mà. Tước Sinh chính là do dạy, Đồng Đồng cũng khen dạy tồi,” Khóe môi Tô Quan Khanh cong lên, mang theo vẻ tự hào giấu giếm, “Hơn nữa giờ mắt thấy, khi Đồng Đồng tu sửa tranh, còn thể phụ nàng việc vặt.”

 

Kiều Chiêu nhất thời câm nín, dạy Hoàng đế cũng chẳng thấy tự hào đến thế!

 

Nàng hỏi: “Thật sự nghĩ kỹ ? Không hối hận?”

 

“Nghĩ kỹ , hối hận.” Tô Quan Khanh lẽ trúng nắng, giọng phần yếu ớt, nhưng sự kiên định trong ngữ khí giảm nửa phần.

 

“Được, đồng ý với . Huynh về thu dọn hành lý , lát nữa sẽ thánh chỉ ban xuống.” Kiều Chiêu xong liền cất bước điện.

 

...

 

Khương Đồng đưa cha và đồ về đến Chung gia, an đốn sự xong xuôi.

 

Nàng mở một cửa tiệm tu sửa thư họa, đặt tên là Lãng Phong Các.

 

Tiệm mới mở, tranh gửi đến sửa nhiều, nàng cũng vội, ngược tận hưởng sự thanh nhàn hiếm , cùng Triệu Tước Sinh từ từ tu sửa.

 

Ngày tháng cứ thế bình lặng trôi qua.

 

Hôm , Khương Đồng đang ở tiệm sửa tranh, bỗng nhiên gã sai vặt trong nhà hớt hải chạy tới, báo thánh chỉ, giục Đại tiểu thư mau về tiếp chỉ.

 

Khương Đồng đành giao tiệm cho Triệu Tước Sinh, một trở về .

 

Vừa về đến nhà, nàng liền sững sờ.

 

Người chờ ở chính đường chuẩn tuyên chỉ , mặc một bộ viên lĩnh bào màu xanh, đầu đội mũ ô sa, chân giày đen, tôn lên dáng đĩnh bạt gầy gò, Tô Quan Khanh thì là ai?

 

Thấy nàng, đôi mắt đen láy của bỗng rực lên ánh hào quang chói mắt.

 

“Đồng Đồng!”

 

Viên nội quan cạnh hắng giọng một cái.

 

Tô Quan Khanh giật hồn, lúc mới nghiêm trang tuyên chỉ.

 

“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu : Trẫm năm xưa khi còn hàn vi, may nhờ con gái Khương thị tên Đồng mạo hiểm sấm sét, giúp trẫm nhập tịch Tông Chính, quy tự Cảnh Đế, cam tâm gánh nỗi lo diệt tộc, lập công dực đái*. Trẫm cảm kích tấm lòng son sắt trung thành, nay đặc phong Văn Thanh Bá, hưởng lộc ngàn thạch. Khâm thử.”

 

Nhất thời, Chung Uyển Từ và Khương Hoài Sơn đều vui mừng khôn xiết.

 

Tô Quan Khanh xong, : “Đồng Đồng, còn bức 《Bát Thập Thất Thần Tiên Quyển》 , Bệ hạ cũng ban cho nàng . Lát nữa chúng cùng xem nhé?”

 

Khương Đồng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nàng tiếp chỉ xong, bình thản : “Không cần, lát nữa tự xem, đại nhân thong thả.”

 

Nụ mặt Tô Quan Khanh cứng đờ: “Đồng Đồng, nàng vẫn còn giận ?”

 

“Nào dám, đại nhân là Thiên t.ử giảng quan, bỉ nhân dám giận đại nhân?” Khương Đồng , chịu .

 

Tô Quan Khanh vội đuổi theo: “Đồng Đồng, giờ Thị giảng nữa .”

 

“Quan Khanh đây là thăng chức ?” Khương Hoài Sơn bên hớn hở hỏi.

 

Tô Quan Khanh lắc đầu: “Con từ quan , hiện giờ quan phẩm, chỉ là một kẻ áo vải mà thôi.”

 

Lời thốt , cả phòng kinh ngạc.

 

Ngay cả Khương Đồng cũng giữ bình tĩnh, hỏi: “Tại từ quan?”

 

Tô Quan Khanh gãi gãi vành mũ vẻ ngượng ngùng: “Làm Thị giảng, mười ngày mới nghỉ một ngày, một ngày thực sự đủ để đến tìm nàng.”

 

Chung Uyển Từ và Khương Hoài Sơn , cả hai đều thấy sự kinh hỉ trong mắt đối phương.

 

“Chàng tìm gì?” Khương Đồng vẫn lạnh mặt.

 

“Bệ hạ trả trạch viện cũ của Tô gia cho , nhưng khi xuất kinh, bán hết cả nhà và điền sản . Giờ chẳng còn chỗ nào để nữa. Đồng Đồng,” đáng thương kéo nhẹ tay áo Khương Đồng, “nàng thể thu lưu ?”

 

Khương Hoài Sơn phía gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nhưng Khương Đồng vẫn hề lay chuyển.

 

Nàng giật tay áo : “Tô công t.ử tiền bán nhà, mà chẳng mua trạch viện mới? Kể cả ở khách điếm, tiền đó cũng đủ cho ở phòng thượng hạng cả đời đấy chứ?”

 

Tô Quan Khanh luống cuống: “Đồng Đồng, nàng thực sự gặp nữa ?”

 

“Sao ! Nó , nhưng bá phụ !” Khương Hoài Sơn tiến lên giữ chặt Tô Quan Khanh, “Đi, và con trong chuyện!”

 

Tô Quan Khanh Khương Hoài Sơn kéo , nhưng đôi mắt vẫn dán chặt bóng dáng Khương Đồng. Hắn mấp máy môi gọi thêm một tiếng “Đồng Đồng”, nhưng nàng chẳng thèm , bước cửa.

 

“Đồng Đồng nàng ...” Tô Quan Khanh hỏi với theo.

 

“Nó cửa tiệm đấy. Cái tiệm của nó ngày càng bận rộn, đừng lỡ việc của nó,hai cứ chuyện,” Khương Hoài Sơn đáp.

 

Loading...