Trọng Sinh: Mua Vị Hôn Phu Bị Mù Về Nhà - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-12-12 16:16:40
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm , khi Tô Quan Khanh tất buổi thị giảng, Tiểu Hoàng đế bỗng tỏ vẻ thần bí, ghé tai nhỏ rằng ân chỉ ban xuống, dặn hãy về nhà tĩnh tâm chờ tin.
Vốn dĩ ngày hôm Tô Quan Khanh hưu mộc*, định bụng tối đến sẽ sang Khương gia dùng bữa. Nào ngờ sự tình thế , chẳng dám , chỉ đành bó gối chờ tại khách điếm.
Quá giờ ngọ đôi chút, nội thị trong cung tới truyền chỉ, gặp tươi chắp tay chúc mừng. Bấy giờ Tô Quan Khanh mới vỡ lẽ, thì Tiểu Hoàng đế ban trả bộ điền sản và trạch viện của Tô gia tịch thu năm xưa.
Nội thị khi rời còn tủm tỉm dặn dò: “Ngày mai Tô Thị giảng hưu mộc, khéo để thủ tục bàn giao điền trạch.”
Tô Quan Khanh tạ ơn, tiễn nội thị về. Nghe lời , chẳng những mừng rỡ như nội thị tưởng, mà lòng nặng trĩu. Ngày mai định dành trọn ở Khương trạch mà! Nếu lỡ dở chuyện nghiệm thu, chẳng đợi mười ngày nữa mới gặp Đồng Đồng !
Song nghĩ , thuở nhỏ Đồng Đồng chẳng lạ gì Tô trạch, xem như cũng lớn lên ở đó, chắc nàng hứng thú thăm chốn xưa. Ngày mai chi bằng cứ đến Khương trạch tìm nàng , nài nỉ nàng cùng nghiệm thu.
Ý định quyết, tâm tình Tô Quan Khanh lên hẳn. Thấy trời muộn, bỏ qua ý định sang Khương gia, ăn qua loa chút gì tại khách điếm vội vàng ngủ.
Sáng sớm tinh mơ hôm , hăm hở tìm đến Khương gia.
Nào ngờ đến cổng lớn, sững sờ phát hiện cửa lớn Khương trạch khóa chặt từ bên ngoài.
Tô Quan Khanh nắm lấy ổ khóa lớn, cả ngẩn . Khương gia đây là cả nhà đều ngoài? Chẳng lẽ để một hạ nhân nào trông nhà?
Hắn bước xuống bậc thềm, trong đầu đầy rẫy nghi hoặc. Đi hai bước, chợt ngoảnh đầu , tâm thần bỗng chấn động dữ dội —
Tấm biển đề hai chữ “Khương Trạch” treo cao mà cánh mà bay!
Đồng Đồng dời nhà ?!
Tô Quan Khanh tức thì hoảng loạn, chạy vòng quanh Khương trạch như ruồi mất đầu. Vừa khéo gặp hai nam t.ử trung niên tiến đến định mở cửa. Tô Quan Khanh kinh hãi, ngỡ là trộm, liền lao tới quát lớn: “Giữa thanh thiên bạch nhật! Các ngươi dám lẻn tư gia khác?”
Người cầm chìa khóa vô cớ vu là trộm, toan nổi giận, nhưng liếc thấy y phục của Tô Quan Khanh, tuyệt đối dân thường, bèn hạ giọng lành: “Tiểu nhân trộm, tiểu nhân là phòng nha (môi giới nhà đất). Gia chủ nhà dời khỏi kinh thành, ủy thác cho tiểu nhân bán ngôi trạch viện .”
“Cả... cả nhà rời khỏi kinh thành?”
Tô Quan Khanh như sét đ.á.n.h ngang tai, trong khoảnh khắc , chỉ mong là lầm. Thế nhưng gã phòng nha nhẫn tâm đập tan tia hy vọng mong manh :
“Chứ nữa, bảo định , nhà để cũng phí, chi bằng bán cho rảnh nợ.”
Tô Quan Khanh lảo đảo lùi hai bước, ngoái khung cửa trống hoác, tuyệt vọng nghĩ: Đồng Đồng thật sự cần nữa .
Phút chốc , trong đầu chợt lóe linh quang, túm chặt lấy vai gã phòng nha, giọng gấp gáp: “Đã là nhà bán , chủ nhà chắc chắn vẫn ở kinh thành? Bằng sang tên, nhận tiền?”
“Việc ...” Gã phòng nha túm chặt, tiện vùng , tư thế chút khó coi đáp, “Thực tìm chúng cũng chẳng gia chủ. Là Kiều Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, ngài giao chìa khóa cho chúng , đến lúc đó thủ tục bàn giao đều do Kiều Chỉ huy sứ đại diện...”
Lời gã còn dứt, Tô Quan Khanh vội vã buông , ba chân bốn cẳng chạy biến.
...
Tô Quan Khanh tìm đến nha môn Cẩm Y Vệ, tìm đến tư dinh của A Kiều, cuối cùng mới nàng đang ở trong cung tuyên triệu.
Hắn dâng bài t.ử ngoài cung, lòng như lửa đốt đợi triệu kiến. Vừa cho phép, chân như chạm đất lao trong. Tiểu nội thị dẫn đường nhắc nhở mấy mới gượng gạo định bước chân. điện, thấy A Kiều đang chuyện với Hoàng đế, chẳng còn màng gì nữa, lao tới dồn dập hỏi xem Khương Đồng thực sự rời kinh .
Tiểu Hoàng đế gạt sang một bên: “...”
Chu Kiến Trừng chớp chớp mắt, ngây ngô sang A Kiều. Vị Thị giảng của vốn luôn ôn văn nho nhã, khuôn phép mực thước, hôm nay như kẻ mất hồn thế ? Thất lễ ngự tiền đấy!
A Kiều cũng chẳng buồn để ý đến Tiểu Hoàng đế, chỉ sang Tô Quan Khanh: “A Đồng quả thực rời kinh .”
“Tại nàng rời kinh? Nàng ?” Tô Quan Khanh dồn dập hỏi.
Hắn tuyệt vọng nghĩ rằng Đồng Đồng vì tránh mặt mới bỏ . Hắn hiểu, dọn mà! Đồng Đồng nhẫn tâm đến mức ngay cả cơ hội gặp mặt mười ngày một cũng cho ?
A Kiều định , nhưng thấy ánh mắt tò mò hóng chuyện bên cạnh, bèn tâu: “Bệ hạ, xem sách cũng mệt , Ngự uyển dạo một chút chăng?”
“Ấy, lắm!” Chu Kiến Trừng vốn tính trẻ con, như mở cờ trong bụng, nhảy phắt khỏi long ỷ, thoắt cái lủi ngoài.
Bấy giờ A Kiều mới sang Tô Quan Khanh, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của , nàng thở dài: “Quan Khanh, trong lòng oán, kiếp là cô nợ . kiếp cô dốc lòng bù đắp, chẳng lẽ vẫn hả giận ?”
Tô Quan Khanh mà hồ đồ, mắt mở to: “Lời là ý gì? Cái gì mà hả giận?”
“Huynh oán trách A Đồng kiếp hại c.h.ế.t ?” A Kiều hỏi.
“Ta bao giờ oán trách Đồng Đồng?! Kiếp hại c.h.ế.t là tám mươi trượng của quan phủ, là Khương Mông cố tình gây sự, can hệ gì đến Đồng Đồng? Trong bộ sự việc, Đồng Đồng mới là vô tội nhất mà!” Giọng Tô Quan Khanh thậm chí còn cao vút lên.
“Vậy tại cố tình xa lánh A Đồng?” A Kiều thấy vẻ mặt giống giả vờ, cũng kinh ngạc thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/chuong-82.html.]
Tô Quan Khanh lộ vẻ chua xót: “Ta xa lánh Đồng Đồng, là vì nàng với chỉ để báo ân. Ta nỡ để nàng tủi chịu thiệt như .”
“Huynh nghĩ A Đồng là loại vì báo ân mà lấy tương hứa?” A Kiều trừng mắt Tô Quan Khanh đầy vẻ khó tin. biểu cảm của cho nàng , thực sự nghĩ như .
A Kiều hét toáng lên: “Ông trời ơi! Tô Quan Khanh! Huynh mới quen A Đồng ngày một ngày hai ? Cô bao giờ là loại chịu để bản chịu thiệt vì khác? Cho dù là ân nhân cũng chuyện đó nhé? Cách báo ân thiếu gì, việc gì đem cả bản thế chấp?”
Tô Quan Khanh lời cho c.h.ế.t sững tại chỗ, há hốc mồm ngây ngốc A Kiều. Chỉ cảm thấy trái tim vốn nguội lạnh như tro tàn bỗng sống , đập mạnh mẽ liên hồi như phá tan lồng ngực.
“A Đồng quả thực báo ân, nhưng cô cũng thật lòng tâm duyệt .” A Kiều thể ngờ hai nảy sinh hiểu lầm tai hại đến thế.
“Lời ... là thật?” Giọng Tô Quan Khanh run rẩy.
“Đương nhiên là thật, chính miệng A Đồng với . Ban đầu cứu về, quả thực cô chỉ định nuôi cả đời, chứ từng nghĩ sẽ gì khác. tình cảm đến, ai mà kìm hãm ...” A Kiều bất mãn , “Huynh mà cho rằng cô ở bên chỉ vì báo ân!”
Tô Quan Khanh cõi lòng dậy sóng, kích động hối hận, nhất thời nghẹn lời.
Thấy bộ dạng của , A Kiều thở dài thườn thượt: “Huynh những ngày cố tình xa lánh , cô đau lòng thế nào .”
“Là của , là của ,” Tô Quan Khanh tim đau như cắt, vội hỏi dồn, “Nàng ?”
“Xin , A Đồng cho phép ,” A Kiều nhún vai, “Cô bảo, nếu quyết định , thì đường ai nấy , cầu về cầu, lộ về lộ, sống c.h.ế.t gặp ...”
Giọng A Kiều đột ngột im bặt, bởi nàng thấy Tô Quan Khanh mà quỳ sụp xuống ngay mặt : “Quan Khanh, cái gì ?”
“A Kiều cô nương, cầu xin cô nương cho , Đồng Đồng nàng ?” Dứt lời liền dập đầu lạy tạ.
“Ấy , thế, dậy ,” A Kiều bất lực, “Huynh dập vỡ đầu thì cũng thể . Ta hứa với A Đồng .”
Vị Kiều Chỉ huy sứ xưa nay , lập tức gọi hai nội thị , phân phó: “Hôm nay Tô Thị giảng nghiệm thu điền trạch, các ngươi hãy hộ tống Tô Thị giảng .”
Hai nội thị tuân lệnh, mỗi một bên xốc nách Tô Quan Khanh dậy, lôi xềnh xệch ngoài.
Tô Quan Khanh kéo tận ngoài điện, mắt thấy sắp còn thấy A Kiều, lòng nóng như lửa đốt, vùng vẫy hét lên: “Kiều Chỉ huy sứ! Cô nương hãy cho ! Đồng Đồng rốt cuộc ?”
“Tô Thị giảng chớ nên huyên náo, đây là trong cung cấm, cẩn thận kinh động cung quy, thất lễ triều nghi thì ,” tên nội thị đang giữ tay Tô Quan Khanh nhắc nhở.
Tô Quan Khanh lòng như lửa đốt nhưng lực bất tòng tâm, cứ thế hai nội thị áp giải lên xe ngựa.
Vừa lên xe, như kẻ mất hồn, chẳng chẳng rằng, cũng chẳng buồn cử động. Đến Tô trạch, lờ đờ như u hồn thẳng trong, coi như thấy viên quan phụ trách bàn giao.
Viên viên ngơ ngác sang hai nội thị: “Chuyện ...”
Hai nội thị , ban nãy nhắc nhở Tô Quan Khanh bèn lên tiếng: “Tô Thị giảng lâu ngày về nhà, nhất thời xúc động cũng là lẽ thường. Kiều Chỉ huy sứ bảo chúng bồi Tô Thị giảng nghiệm thu, nay Tô Thị giảng vô tâm xử lý, thì để chúng mặt nghiệm xem .”
“Vâng !” Viên viên đang lo giao việc, mừng rơn, vội dâng lên điền khế và địa khế chuẩn sẵn, “Mời công công xem qua.”
Hai nội thị , một ở giúp Tô trạch nghiệm thu, về phục mệnh Kiều Chiêu.
— Chữ “Chiêu” là tên A Kiều tự đặt cho khi lên chức Chỉ huy sứ. Dẫu cũng là triều đình mệnh quan, chẳng lẽ cứ mãi tên.
Kiều Chiêu vẫn còn trong cung. Tiểu Hoàng đế dạo chơi một vòng trở về, khéo nội thị bẩm báo hành trạng của Tô Quan Khanh dọc đường. Đợi lui , ngài mới : “Ta bảo đây dì cứ giữ ân chỉ phong thưởng cho Khương dì, hóa là để thử lòng Tô Thị giảng xem thật tâm ?”
Kiều Chiêu liếc xéo vua một cái: “A Đồng là tri kỷ của thần, đương nhiên thần giúp cô kiểm tra kỹ càng. Bệ hạ đừng thấy Khương dì của tinh , thực chất cũng chỉ là kẻ si tình vùi đầu tu sửa thư họa, nào lòng nam nhân vốn thích đạp thấp bái cao. Lúc hèn mọn thì chiều chuộng, đợi đến khi phi hoàng đằng đạt , khó bảo đảm sẽ qua cầu rút ván.”
Chu Kiến Trừng nhe răng với A Kiều: “Kiều dì , trẫm mới kẻ qua cầu rút ván. Tấm lòng của Kiều dì và Khương dì đối với trẫm, trẫm đều khắc ghi trong lòng.”
“Ai rảnh đôi co với , thần đây.” Kiều Chiêu rốt cuộc vẫn yên tâm về tình trạng của Tô Quan Khanh, bèn xuất cung thẳng đến Tô trạch.
Nàng tìm thấy Tô Quan Khanh bên bờ hồ ở hậu viên Tô trạch.
Bên hồ một thủy tạ, thủy tạ là những tảng đá Thái Hồ nhô lên khỏi mặt nước. Tô Quan Khanh đang chênh vênh đống đá , gió thổi vạt áo tung bay, trông phiêu diêu như tiên nhân đạp sóng.
Song Kiều Chiêu nào thưởng thức dáng vẻ tiên nhân gì đó, nàng chỉ Tô Quan Khanh bước thêm một bước nữa là tõm xuống nước. Trong phút chốc, tim nàng như nhảy khỏi cổ họng.
Nàng vận khinh công, lướt nhanh như gió đến giữa thủy tạ, gọi lớn: “Quan Khanh! Đừng nghĩ quẩn!”
Nàng khuyên quan sát, thấy đá Thái Hồ bên hình thù lởm chởm, chẳng còn chỗ trống, mà nhảy xuống e là chen rơi xuống nước mất. Nhất thời, vị Kiều Chỉ huy sứ quyền khuynh thiên hạ cũng đành bó tay .
Tô Quan Khanh tiếng Kiều Chiêu lưng, nhưng phản ứng dường như chút chậm chạp, hồi lâu mới từ từ đầu .
“Quan Khanh, đừng bậy, chuyện của A Đồng chúng còn thể thương lượng mà.” Thấy , Kiều Chiêu vội vàng .
*Hưu mộc: Ngày nghỉ của quan thời xưa.