Trọng Sinh: Mua Vị Hôn Phu Bị Mù Về Nhà - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-12-12 16:16:31
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khương Đồng vạn ngờ sự tình xoay chuyển theo hướng . Nàng thở phào một , trong lòng buồn nhưng vội cúi đầu che giấu.

 

Tô Quan Khanh cũng cúi đầu, vẻ mặt như che giấu điều gì nhưng càng thêm lộ liễu, chẳng một lời.

 

Vị đại thẩm chỉ ngỡ đôi trẻ đang e thẹn, càng tin chắc suy đoán của là đúng.

 

"Là gia đình bên nào ưng thuận thế?" Đại thẩm bắt đầu tò mò hỏi han.

 

"Nhà thì chẳng ý kiến gì ." Câu Tô Quan Khanh đáp lời trôi chảy, chẳng vấp váp nửa chữ.

 

Khương Đồng cúi đầu, vẻ mặt thoáng chút buồn rầu: "Là cha nương đồng ý."

 

"Cớ đồng ý?" Đại thẩm sang Tô Quan Khanh, "Vị công t.ử tuấn tú thế , năng nho nhã tư văn, qua là học thức."

 

Khương Đồng hùng hồn bịa chuyện: "Thì đó, Đình Đồng ca ca là sách, khổ nỗi cha chẳng ưa sách, cứ chê vai thể vác, tay thể xách, chỉ ngâm nga mấy câu thơ chua loét."

 

Tô Quan Khanh chút uỷ khuất sang Khương Đồng. Đây rốt cuộc là lý do Khương bá phụ thích , là lý do năm xưa Đồng Đồng chê bai ?

 

"Người sách là lắm đó! Thôn chúng chính là thiếu thầy đồ, lũ trẻ trong thôn học cũng chẳng cửa, đứa cháu họ nhà mười tám tuổi đầu mà một chữ bẻ đôi cũng !"

 

Người vô tình, hữu ý. Khương Đồng , trong lòng liền nảy một ý.

 

Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay lấm lem bùn đất khô khốc của đại thẩm: "Thẩm ơi, thẩm xem nếu trong thôn thầy dạy học, liệu đứa trẻ nào chịu đến học ?"

 

"Thầy dạy học ư?" Đại thẩm theo bản năng đầu về phía Tô Quan Khanh.

 

Tô Quan Khanh hai đến ngẩn ngơ, khi phản ứng liền mỉm khiêm tốn với đại thẩm: "Tiểu sinh bất tài, nhưng nếu là dạy vỡ lòng thì vẫn thể đảm đương ."

 

...

 

Học trò của Tô phu t.ử nhiều, gom góp cũng chỉ bảy , đứa nhỏ nhất mới tám tuổi, đứa lớn nhất mười tám. Ban ngày, chúng đều đến nhà Tô phu t.ử để học chữ.

 

Trong thôn sách, càng bút mực giấy nghiên, nhờ Uông Tiểu Thạch mười tám tuổi lên trấn mua về một ít.

 

Những học trò mặt chữ , đến tên cũng chẳng xong. Tô phu t.ử dứt khoát gạt mấy cuốn "Tam Tự Kinh", "Bách Gia Tính" sang một bên, tiên dạy chúng tên của chính .

 

Tay Tô phu t.ử yếu, cầm bút vững, việc mẫu đành nhờ Khương lão sư .

 

Hôm nay trời âm u, sắp đến giờ lên lớp của Tô phu tử, lũ trẻ đến sớm tụ tập ở nhà thầy.

 

Tô phu t.ử mãi vẫn từ phòng ngủ bước . Lũ trẻ bên ngoài ríu rít trò chuyện.

 

Cậu Uông Tiểu Thạch thỉnh thoảng lên trấn buôn bán lặt vặt, nên bọn trẻ thích kể chuyện bên ngoài.

 

Khương Đồng định vén rèm thì thấy tiếng Tiểu Thạch oang oang: "Tùng xẻo, các ngươi ? Chính là lột da , chặt đứt tay chân, đó..."

 

Tiểu Thạch kể chuyện rùng rợn, dọa cho đám nhóc tì sợ hãi kêu la oai oái.

 

"Tên Tào Cát Tường đó phạm tội gì mà chịu hình phạt đau đớn đến thế?" Một đứa trẻ hỏi.

 

Uông Tiểu Thạch đáp: "Nghe là mưu phản. Thảm lắm..."

 

Khương Đồng , sắc mặt khẽ biến, xoay thẳng phòng ngủ.

 

"Quan Khanh, ..." Vừa đẩy cửa, lời hết, nàng thấy Tô Quan Khanh mắt bịt một dải lụa, ghế trúc, khom xuống, vẻ mặt đầy đau đớn. Tim nàng thắt , vội bước nhanh đến mặt , xổm xuống ủ lấy tay : "Xương cốt đau ?"

 

Tô Quan Khanh thấy giọng nàng, vội cố gắng thu vẻ đau đớn, hướng về phía nàng nhạt dịu dàng: "Không , chắc là trời sắp đổ mưa thôi."

 

"Hay là hôm nay đừng dạy nữa, để bảo lũ trẻ về ." Khương Đồng nắm lấy tay , nơi tay chạm lạnh buốt. Kinh mạch thông, khí huyết ngưng trệ, mười đầu ngón tay thường xuyên lạnh giá.

 

Tô Quan Khanh khẽ lắc đầu: "Không ngại , vẫn đến lúc đau nhất, nhịn một chút là qua thôi."

 

Khương Đồng sắc trời bên ngoài, mây đen vần vũ nhưng mưa chắc trút xuống ngay. Nàng , đợi đến khi mưa rơi, đó mới là lúc Tô Quan Khanh thực sự chịu đựng sự dày vò.

 

"Chắc tối nay sẽ mưa, dạy xong chúng đun nước nóng nhé." Nàng dậy, nhẹ nhàng tháo dải lụa che mắt cho Tô Quan Khanh.

 

Hiện tại bọn họ đang ẩn nơi thôn nhỏ, tiện mời thầy thuốc, thêm tiền học phí thu cũng chỉ đủ đắp đổi qua ngày, chẳng thể ngoài mời đại phu xem mắt cho Tô Quan Khanh. Chỉ thể dựa theo kinh nghiệm đây, để hạn chế dùng mắt, ngày thường đều bắt bịt mắt , chỉ khi cần thiết mới tháo .

 

"Được." Tô Quan Khanh mở mắt, ánh dính chặt lên Khương Đồng.

 

Khương Đồng đến cửa, đầu thấy đang ngẩn ngơ , khỏi nở nụ rạng rỡ, xoay chìa hai tay về phía .

 

Tô Quan Khanh liền dậy, bước đến mặt nàng, nắm lấy đôi tay .

 

Khương Đồng đung đưa tay, tủm tỉm hỏi: "Nhìn gì?"

 

"Nhìn nàng, xương cốt cũng bớt đau nhiều." Tô Quan Khanh hạ giọng .

 

"Tô Đình Đồng, học cái thói trăng hoa, miệng lưỡi trơn tru thế hả?" Khương Đồng hờn dỗi .

 

Tô Quan Khanh vội vàng thanh minh: "Ta , thật mà..."

 

Giọng bỗng im bặt, chỉ thấy Khương Đồng kéo tay lên môi , nhẹ nhàng hôn một cái, ngẩng đầu, đôi mắt hồ ly tít thành một đường chỉ, hỏi : "Thế thì ? Còn đau ?"

 

Hai mắt Tô Quan Khanh dại : "Hết... hết đau ."

 

"Vậy còn mau dạy học." Khương Đồng giục .

 

"Ơ! Đi ngay đây." Tô Quan Khanh như bước mây, chân nam đá chân chiêu phiêu phiêu hốt hốt ngoài.

 

Hắn , Khương Đồng theo bóng lưng hớn hở của , nụ treo môi cũng dần tắt lịm.

 

...

 

Chạng vạng tối, hai tiễn đám học trò về, ăn qua loa bữa tối cũng chẳng nghỉ ngơi.

 

Không khí ngày càng ẩm ướt, mắt thấy mưa lớn sắp trút xuống, hai vội vàng đun nước.

 

Trước ở Khương phủ gia nhân lo liệu những việc thì tiện bao, giờ đây bọn họ đun nồi nước tắm cũng là cả một trận trượng lớn.

 

Vì ngón tay Tô Quan Khanh lực, nước là do Khương Đồng từng gáo từng gáo múc thùng, đó Tô Quan Khanh dùng cẳng tay luồn qua quai xách thùng gỗ, xách bếp đổ nồi.

 

Lúc đun nước, hai sóng vai chiếc ghế nhỏ.

 

Khương Đồng chấm rượu thuốc, giúp xoa bóp mười đầu ngón tay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/chuong-74.html.]

Tô Quan Khanh nghiêng đầu rũ mắt, Khương Đồng đang cúi đầu chăm chú xoa bóp cho .

 

Rượu t.h.u.ố.c phát huy tác dụng thì xoa cho đến khi da nóng lên, Khương Đồng xoa bóp vô cùng sức.

 

Dưới ánh lửa bập bùng từ bếp lò, Tô Quan Khanh thấy nhân trung của Khương Đồng lấm tấm những giọt mồ hôi trong veo.

 

Tô Quan Khanh chút xót xa. Đồng Đồng của , lẽ đang ở trong thư phòng múa bút điểm mực, nay mà rúc trong gian bếp tối tăm , chăm sóc cho kẻ vô dụng như .

 

Vậy mà chẳng gì cho nàng.

 

Tô Quan Khanh nâng cánh tay, dùng ống tay áo lau giọt mồ hôi mũi Khương Đồng, ôn nhu : "Lát nữa nước sôi, nàng tắm , nàng tắm xong hẵng ngâm."

 

Khương Đồng gì, vẫn dùng sức xoa bóp mười ngón tay .

 

Tô Quan Khanh tâm trạng nàng đang .

 

Sau đó cũng Uông Tiểu Thạch kể chuyện về Tào Cát Tường.

 

Sự việc từ kinh thành truyền đến trấn nhỏ, bao chi tiết thực hư rơi rớt, thêm bá tánh thêu dệt, chân tướng càng khó mà kiểm chứng.

 

ba điểm là chắc chắn —

 

Tào Cát Tường quả thực mưu phản. Mưu phản thất bại. Tào Cát Tường c.h.ế.t.

 

Còn tình hình của A Kiều chẳng thấy nửa lời. Liệu nàng tham gia mưu phản , bại lộ , bắt , những điều bọn họ đều mờ mịt.

 

Điều đồng nghĩa với việc, họ thể chôn chân ở cái thôn nhỏ thật lâu, khi là cả một đời.

 

Tô Quan Khanh cảm thấy bản cũng , vốn mang tiện tịch, sống ở cũng thế. Đồng Đồng...

 

Ánh mắt Tô Quan Khanh cứ thế dán chặt lên Khương Đồng.

 

Đồng Đồng bản lĩnh nhường , ở cái thôn làng đến bút mực giấy nghiên cũng tìm đủ , thật sự là đất dụng võ.

 

Vừa nghĩ đến đây, Tô Quan Khanh liền cảm thấy trong lòng khó chịu khôn cùng.

 

Đồng Đồng của là viên minh châu tỏa sáng rực rỡ, là ánh mặt trời chói chang, nên chôn vùi nơi đây.

 

Nước trong nồi sôi, phát tiếng bong bóng "ùng ục ùng ục", Khương Đồng buông tay Tô Quan Khanh , dậy, cầm lấy cái gáo gỗ lớn đặt bên cạnh.

 

"Đồng Đồng, cẩn thận bỏng, là để cho." Tô Quan Khanh vội .

 

Khương Đồng liếc một cái: "Thùng." Cái liếc mắt của nàng nếu trừng lên đám đồ t.ử đồ tôn, e là bọn họ nhũn chân ngay tại chỗ.

 

Tô Quan Khanh thấy thế cũng dám ho he nữa, lập tức đưa cái thùng gỗ bên cạnh bếp đặt lên bệ bếp.

 

Hơi nước bốc lên nóng, Khương Đồng dường như chẳng hề , nhanh thoăn thoắt múc từng gáo nước đổ thùng gỗ. Tô Quan Khanh mà xót ruột, nhưng cũng dám tranh gáo với nàng. Hắn với lực tay hiện tại của , mười thì e là năm giữ nổi gáo nước đầy, đến lúc đó ngược càng thêm phiền phức cho Khương Đồng, chỉ đành lo lắng đợi một bên, chờ thùng đầy dùng cẳng tay xách phòng, đổ thùng tắm.

 

Qua vài lượt, thùng tắm vẫn đầy, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.

 

Đến lượt đun nước cuối cùng thì mưa cũng trút xuống.

 

Nghe tiếng mưa rơi rào rào bên ngoài, tim Khương Đồng thắt , vội đầu Tô Quan Khanh.

 

"Chàng thấy ?"

 

Tô Quan Khanh mặt mày trắng bệch, nặn một nụ cứng ngắc với nàng: "Không ."

 

"Chàng mau phòng ngâm nước nóng ." Khương Đồng giục.

 

"Đã là để nàng tắm mà, nồi để múc, nàng tắm ." Tô Quan Khanh đau đến mức mắt mũi tối sầm từng cơn, nhưng vẫn c.ắ.n chặt răng hàm kiên trì.

 

"Ai với thế! Ta bảo ngâm thì cứ ngâm!" Khương Đồng là quân t.ử động thủ động khẩu, đẩy Tô Quan Khanh thẳng về phía phòng ngủ.

 

Cơn đau âm ỉ từ mười đầu ngón tay lan khắp , lúc Tô Quan Khanh cảm thấy đầu óc cũng bắt đầu đau nhức, ngợm chút mơ hồ, chỉ đành mặc cho Khương Đồng xoay vần.

 

Từ khi sống chung, kỳ thực nhiều lúc bọn họ cũng chẳng kiêng dè gì mấy, tay Tô Quan Khanh linh hoạt, dây lưng dây áo của cơ bản đều do Khương Đồng giúp thắt.

 

Khi Khương Đồng đẩy đến bên cạnh thùng tắm, trực tiếp giúp cởi bỏ đai lưng và dây áo.

 

Tô Quan Khanh cảm thấy hai chân lạnh toát, hồn mới ngỡ ngàng phát hiện quần rơi xuống đất, chỉ còn vạt áo dài che chắn.

 

Hắn hổ c.h.ế.t, nhưng Khương Đồng đầy vẻ lo lắng. Mọi chuyện xong xuôi, nàng nhanh chóng rút từ trong tay áo một dải vải, bịt mắt Tô Quan Khanh .

 

Đêm tối mờ mịt, khó tránh khỏi hại mắt, bọn họ sớm thỏa thuận nếu cần dùng mắt thì sẽ dùng.

 

"Chàng tự ngâm . Ta trông lửa." Khương Đồng , còn chu đáo giúp Tô Quan Khanh xoay , kéo bàn tay của đặt lên mép thùng để khỏi tìm thấy, đó mới vội vàng chạy về phía nhà bếp.

 

Nghe tiếng bước chân Khương Đồng xa, Tô Quan Khanh lúc mới len lén thở phào nhẹ nhõm, dây áo cởi, nhẹ nhàng trút bỏ y phục, mò leo trong thùng tắm.

 

Nước trong thùng tuy pha thêm nước lạnh nhưng nhiệt độ vẫn khá cao, Tô Quan Khanh xuống, lồng n.g.ự.c lập tức đỏ lên một mảng lớn.

 

Thế nhưng Tô Quan Khanh dường như chẳng hề cảm thấy đau rát, ngược cả cố gắng chìm sâu xuống nước, cho đến khi mặt nước ngập đến miệng.

 

Một lát , Khương Đồng xách thùng nước đun sôi , thuận tay cầm luôn chân nến từ nhà bếp theo. Trong phòng hai ngọn nến, ánh sáng cũng tỏ hơn đôi chút.

 

Nàng tới bên thùng tắm, đưa tay thử nhiệt độ nước, thấy độ ấm đủ nên đổ thêm thùng nước xách nữa.

 

Nàng về phía Tô Quan Khanh. Có lẽ đau đến mê man, hoặc cũng thể là ngủ , hề thấy tiếng Khương Đồng bước .

 

Dưới dải vải trắng, đôi mày nhíu chặt, dường như ngay cả trong giấc ngủ cũng thể thoát khỏi nỗi đau đớn tận xương tủy.

 

Khương Đồng mà đau lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ thể để ngâm thêm một lúc.

 

Nước đun xong cả , Khương Đồng nhất thời việc gì . Nàng bên cạnh thùng tắm, dùng ống tay áo quệt mồ hôi mặt một cách chẳng hề câu nệ. Ánh mắt nữa rơi trong thùng tắm.

 

... Mồ hôi dính nhớp , khó chịu vô cùng.

 

... Muốn tắm, cực kỳ tắm.

 

Khương Đồng Tô Quan Khanh đang bịt mắt.

 

... Dù Quan Khanh cũng chẳng thấy.

 

... Không tắm nhanh thì nước nguội mất, tối nay cũng chẳng còn sức mà đun thêm một thùng nữa .

 

 

Loading...