Trong lúc họ đang ở lầu trò chuyện, ba đứa sinh ba cũng tỉnh dậy và bắt đầu gọi "Mẹ ơi, ơi" từ lầu.
Nghe thấy tiếng gọi của ba đứa con trai, Tống Lan lập tức lên lầu xem chúng.
Cuối cùng, ngoài Diệp Anh Hoa đến công ty, Đổng Dao cũng cùng Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan, dẫn theo nhân viên chăm sóc và bảo vệ, cả gia đình đến công viên thiếu nhi để chơi với bọn trẻ.
Công viên thiếu nhi thời bấy giờ còn khá sơ sài, chỉ cầu trượt, xe điện đụng, vòng xoay ngựa gỗ, và thuyền chèo, những trò chơi đơn giản, hề phong phú và hiện đại như những công viên .
Dù , với sự đồng hành của cha , các bé vẫn chơi vui vẻ, tiếng vang lên ngớt.
Ngay cả Dương Dương – thường ít và hiếm khi , hôm nay cũng ngừng.
Khi Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan đưa bọn trẻ về nhà, chúng vẫn còn chút tiếc nuối.
Hiểu Hiểu hỏi: "Mẹ ơi, bao giờ chúng đến đây chơi nữa?"
Diệp Tĩnh Viễn liền với con gái: "Hiểu Hiểu, là cha xây cho các con một khu vui chơi nhỏ trong nhà nhé, ?"
Như , bọn trẻ thể chơi khi , cần cha cùng mà vẫn thể chơi vui trong nhà an .
Tống Lan cũng thấy ý tưởng , chỗ chơi ngay tại nhà, an .
Nếu chơi một thấy buồn, Hiểu Hiểu và Dương Dương thể mời các bạn nhỏ xung quanh đến chơi cùng.
Hiểu Hiểu vui vẻ đáp: "Được ạ, con thích lâu đài nhỏ. Cha ơi, cha xây tất cả những trò hôm nay con chơi nhé, ?"
Diệp Tĩnh Viễn âu yếm : "Được! Cha sẽ xây cho con một lâu đài to và , để con công chúa nhỏ trong lâu đài đó."
Hiểu Hiểu vui mừng lao tới ôm chầm lấy cha và hôn một cái: "Con cảm ơn cha."
Nhìn nụ rạng rỡ của con gái, Diệp Tĩnh Viễn cảm thấy như mang cả thế giới nhất đến cho cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mang-theo-sieu-thi-ty-do/chuong-634.html.]
Anh chỉ xây dựng tất cả các trò chơi chơi hôm nay, mà còn thêm một trò chơi phát triển trí tuệ hấp dẫn hơn, giúp bọn trẻ chơi phát triển tư duy và trí thông minh.
Sau một ngày vui chơi, khi trở về nhà, cả gia đình đều mệt mỏi đến mức bệt ghế sô pha động đậy.
DTV
Nghỉ ngơi một lát, Tống Lan liền nhắc bọn trẻ tắm.
Sau khi tắm xong, Hiểu Hiểu thở dài thoải mái: "Tắm xong thật là dễ chịu quá!"
Ba đứa sinh ba thường ngủ trưa hai tiếng mỗi ngày, nhưng hôm nay vui chơi cả ngày, thời gian nghỉ trưa, về đến nhà, khi tắm xong, chẳng ai kịp ăn tối, lăn giường và chìm giấc ngủ say.
Dương Dương và Hiểu Hiểu thì còn tràn đầy năng lượng, thấy buồn ngủ.
Chúng ở ăn tối cùng lớn mới về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan cũng trở về phòng, bàn bạc về cách sắp xếp kế hoạch giáo d.ụ.c cho bọn trẻ.
Dương Dương và Hiểu Hiểu đang ngủ say hề rằng cha chuẩn cho chúng một kế hoạch giáo d.ụ.c tinh hoa lớn, khiến chúng sắp đối mặt với một lịch trình học tập dày đặc và vất vả.
Ngoài việc học bình thường, khi sự đồng ý của sư phụ, hai cũng cho hai đứa trẻ bắt đầu tu luyện tâm pháp của phái Thái Thanh.
Thời gian của Dương Dương và Hiểu Hiểu sắp xếp chặt chẽ, ngoài bài vở ở trường, chúng còn tu luyện, học lễ nghi, học piano, học tiếng Anh, khi thành những khóa học thì tiếp tục học thêm các môn khác.
Cuối cùng, một ngày, Hiểu Hiểu rơm rớm nước mắt, đầy vẻ ấm ức, phản đối với hai : "Cha, , hai thật tàn nhẫn, con còn nhỏ thế mà bắt chúng con học nhiều như , con và trai mệt lắm ..."
Tống Lan ôm con lòng, khích lệ : "Con yêu, nếu con thấy mệt, hãy cố gắng học thật nhanh. Như lễ nghi , chỉ cần con học xong và áp dụng cuộc sống, sẽ cần học nữa, các môn khác cũng . Chỉ khi con học giỏi, con mới thể thoát khỏi chúng, chứ trốn tránh sợ hãi chúng."
Diệp Tĩnh Viễn cũng với con gái: "Con ngoan, bây giờ con nỗ lực học hành, mới trở thành tài giỏi hàng đầu! Giống như cha và , chúng cũng học nhiều mới thể trở thành như bây giờ. Hiểu Hiểu trở nên giỏi như cha ?"
Hiểu Hiểu rúc vòng tay , gật đầu mạnh: "Muốn ạ! Con giỏi như cha !"