Thịnh Huy giờ đây còn chút cảm thông nào với nữa. Một khi dính cờ bạc, con cũng sẽ mất nhân tính và lương tâm, , bạn bè, đồng nghiệp xung quanh đều sẽ trở thành mục tiêu lợi dụng của họ.
Một khi đạt mục đích, thể họ sẽ trở nên cực đoan và những việc tổn hại đến khác.
Nghĩ đến điều , Thịnh Huy kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tử Phong, con đường là do tự chọn. Hậu quả và kết cục như bây giờ, chẳng lẽ khi đ.á.n.h bạc và sai, từng nghĩ đến?"
Cốc Tử Phong im lặng.
Một lúc , mới ngẩng lên Thịnh Huy, khuôn mặt tối sầm hỏi: "Thịnh tổng, chuyện thật sự còn cách nào xoay chuyển nữa ?"
Thịnh Huy lắc đầu.
Hành vi của chạm đến giới hạn của bà chủ lớn, bây giờ bà chủ đích lệnh sa thải , còn thể đổi gì nữa?
Cốc Tử Phong đột nhiên lớn: "Được, , sẽ khiến các hối hận vì đối xử với như thế !"
Nói xong, đập cửa bỏ .
Thịnh Huy khổ, xuống và bảo thư ký in thông báo sa thải Cốc Tử Phong.
Sau khi rời khỏi công ty, Cốc Tử Phong càng nghĩ càng tức giận, càng cam lòng.
Hắn đổ hết trách nhiệm lên đầu Phương Huệ. Nếu do mụ đàn bà nhiều chuyện xen , chuyện phanh phui, bà chủ cũng sẽ , và sẽ rơi tình cảnh .
Hắn dễ chịu, thì chị cũng đừng mong yên .
Đôi mắt của Cốc Tử Phong lóe lên vẻ nham hiểm.
Tống Lan vẫn ở công ty bất động sản suốt cả ngày.
Chiều đến, cô đón hai đứa nhỏ tan học. Trước khi rời , cô ghé qua xem Phương Huệ và nhận ấn đường của chị chuyển màu xám đậm hơn.
Tống Lan dặn dò: "Chị Phương, hôm nay chị về cẩn thận một chút, em sợ Cốc Tử Phong sẽ trả thù chị."
Phương Huệ ngạc nhiên, khó tin hỏi: "Không thể nào? Hắn tự sai, giờ sa thải, còn mặt mũi nào mà đổ cho chị chứ?"
Tống Lan mỉm nhẹ: "Có những sai nhưng bao giờ bản mà tìm , họ chỉ đổ thừa cho khác, ai cũng sai, chỉ trừ họ. Cốc Tử Phong chính là loại đó. Em thấy ấn đường của chị tối, nên mới đặc biệt nhắc nhở, chị đừng xem nhẹ chuyện ."
Nghe Tống Lan ấn đường của tối màu, Phương Huệ lập tức tin tưởng: "Chị hiểu , chị sẽ cẩn thận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mang-theo-sieu-thi-ty-do/chuong-624.html.]
Tống Lan vẫy tay chào: "Em đây, chuyện gì thì gọi cho em."
DTV
Phương Huệ gật đầu: "Được, chị sẽ đưa em ngoài."
"Không cần , chị bận việc của !"
Tống Lan từ chối lời tiễn của chị , đó ghé qua bộ phận bảo vệ, dặn quản lý bảo vệ cử hai âm thầm bảo vệ Phương Huệ khi và tan .
Sắp xếp xong thứ, Tống Lan mới lái xe đến trường mẫu giáo.
Khi Tống Lan đến trường mẫu giáo, đúng lúc các em nhỏ tan học.
Cô thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoãn trong hàng của các học sinh.
Tống Lan lập tức vẫy tay về phía hai đứa nhỏ: "Dương Dương, Hiểu Hiểu, ở đây..."
Hai đứa nhỏ thấy đến liền vui mừng chạy tới: "Mẹ, ..."
Tống Lan dang rộng vòng tay, ôm cả hai lòng, mỉm hỏi: "Hai con ở trường ngoan ? Có lời cô giáo ?"
Hai em đồng thanh gật đầu: "Chúng con ngoan ạ!"
Cô giáo chủ nhiệm của hai bé, Tô Nha, cũng từ bên cạnh: "Dương Dương và Hiểu Hiểu lời, biểu hiện . Ngài xem, trán các bé dán bông hoa đỏ, đó là dấu hiệu cho thành tích ."
Tống Lan cũng thấy bông hoa đỏ trán hai đứa trẻ.
Những bông hoa đỏ , dán lên trán trẻ con trông như những bông hoa điền cổ xưa, cho các bé thêm phần dễ thương.
Tống Lan chân thành khen ngợi: "Hoa đỏ thật , cảm ơn cô giáo Tô."
Tô Nha đáp: "Diệp thiếu phu nhân cần khách sáo, đó là việc chúng nên ."
Tống Lan với hai bé: "Dương Dương, Hiểu Hiểu, chúng về nhà nào, chào cô giáo ."
Dương Dương và Hiểu Hiểu liền vẫy tay nhỏ của chào Tô Nha, ngọt ngào : "Cô giáo, tạm biệt!"
Tô Nha cũng vẫy tay với hai bé: "Dương Dương, Hiểu Hiểu, tạm biệt!"