Trái tim Phương Huệ bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Mỗi thấy hai , chị tin rằng đời thực sự một tình yêu như thần tiên say lòng .
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Lan đầu , thấy Phương Huệ thì lập tức và vẫy tay: "Chị Phương, chị về , đây ăn trái cây nào."
Phương Huệ mỉm đáp: "Được, để chị rửa tay , qua ngay."
Khi chị rửa tay xong và , phát hiện trong phòng khách chỉ còn Tống Lan, Diệp Tĩnh Viễn còn ở đó nữa, lẽ lên lầu. Cánh cửa lớn của nhà cũng đóng .
Nhìn thấy Tống Lan ngay ngắn ghế sofa, Phương Huệ bỗng cảm giác như sắp lãnh đạo gọi để "uống ," trong lòng khỏi lo lắng.
Tống Lan chỉ chiếc ghế sofa bên cạnh, mỉm : "Chị Phương, đây , chúng chuyện chút nhé."
"Vâng."
Phương Huệ hít một thật sâu, đến xuống bên cạnh Tống Lan.
Cô trực tiếp hỏi: "Chị Phương, chị và Tống Lai dạo thế nào ?"
Chị gượng: "Vẫn như cũ thôi. Chị và nhiều đến nhà , nhưng chẳng tác dụng gì, cha vẫn kiên quyết phản đối bọn chị."
Tống Lan khẽ nhíu mày: "Vậy hai định cứ tiếp tục kéo dài thế mãi ?"
Nghe cô hỏi , Phương Huệ cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt kìm mà trào .
Tống Lan đưa cho chị một tờ khăn giấy, thấy Phương Huệ lau khô nước mắt, hỏi: "Chị bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Đông Quan, Hồng Kông cùng em để bắt đầu một cuộc sống mới ?"
Phương Huệ lập tức cô với vẻ mặt đầy ngạc nhiên và vui mừng: "Lan Lan, chị thể ? Chị tất nhiên ở bên em, nhưng em thì chị dám mở lời!"
Tống Lan nghiêm giọng nhắc nhở: "Chị Phương, chị nghĩ đến việc ? Nếu chị Hồng Kông cùng em, chị và Tống Lai lẽ sẽ kết thúc ."
Khi nghĩ đến việc giữa và Tống Lai sẽ chấm dứt, lòng Phương Huệ đau nhói.
Chị nhắm mắt thật chặt, cố gắng kìm nén nỗi đau và cảm giác nỡ, giọng nghẹn ngào với Tống Lan: "Lan Lan, chị suy nghĩ kỹ . Nếu chị và Tống Lai tiếp tục kéo dài thế , nếu cha đổi ý, thì hoặc đối đầu với cha , hoặc cả hai bọn chị sẽ trở thành một cặp đôi đầy oán hận, đau khổ càng ngày càng nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mang-theo-sieu-thi-ty-do/chuong-455.html.]
Đến cuối cùng, dù tình cảm đến cũng sẽ mài mòn. Thà rằng bây giờ chị và chia tay một cách lý trí, mỗi sống một cuộc sống mới, để cả hai đều hơn."
Tống Lan vẻ mặt thoáng nhẹ nhõm của Phương Huệ khi đến cuối, cũng mỉm : "Chị nghĩ như là nhất. Chị Phương, em cũng ủng hộ việc chị tạm rời khỏi nơi , coi như cho tâm hồn một kỳ nghỉ. Khi chị tìm vẻ và sự tự tin vốn của , lẽ hạnh phúc thực sự sẽ đến."
Phương Huệ cũng mỉm nhẹ: "Em đúng, chị cần cho tâm hồn một kỳ nghỉ.
Đông Quan đối với chị là một nơi đầy đau khổ, còn gia đình Trình Đại Pháo giống như một con quái thú bóng tối, luôn rình rập c.ắ.n xé chị.
Chỉ khi chị rời khỏi nơi , trở nên mạnh mẽ hơn, chị mới thể thoát khỏi ảnh hưởng tiêu cực mà họ mang ."
Tống Lan thấy Phương Huệ quyết định, liền : "Chị Phương, em và A Viễn sẽ lên thuyền tối nay. Nếu chị cùng, lẽ nên đến gặp Tống Lai để lời tạm biệt."
"Được, chị với một tiếng. Không thể lặng lẽ bỏ mà lời nào. Dù chia tay, cũng cần dứt khoát, để thể tìm một phù hợp với tiêu chuẩn của cha ."
Nói đến đây, Phương Huệ cảm thấy tim đau thắt, đắng chát và buồn bã.
Cuộc chia tay , liệu còn cơ hội gặp ?
lời tạm biệt , chị nhất định thực hiện.
Phương Huệ dậy, mỉm : "A Lan, chị tìm Tống Lai đây."
Tống Lan gật đầu: "Đi , về trễ cũng , 11 giờ rưỡi chúng em mới rời nhà, thuyền khởi hành lúc nửa đêm."
Phương Huệ gật đầu: "Chị nhớ , chị đây."
"Được, cẩn thận nhé."
"Được, chị ."
DTV
Nhìn theo bóng Phương Huệ rời khỏi cửa, Tống Lan thở dài nhẹ một tiếng.
Không với quyết định của Phương Huệ, Tống Lai sẽ phản ứng ?