Nghe những lời ấm lòng của Mã Tiểu Hải, vẻ quan tâm và lo lắng khuôn mặt của Diệp Trọng Dương, Tống Lan cũng tươi: "Được , , chị sẽ giữ gìn sức khỏe, để các em lo lắng."
Những đứa trẻ , quả thực cô uổng công thương yêu chúng!
DTV
Mã Tiểu Hải hỏi: "Chị, chị ăn gì buổi trưa? Em sẽ cho chị!"
Tống Lan tạo thêm gánh nặng cho , bèn : "Em kho kiểm tra xem còn những loại rau gì, mấy món tùy ý nhé!"
Mã Tiểu Hải gật đầu,"Được, em sẽ mấy món đơn giản. Trọng Dương, , chúng nấu ăn thôi."
"Được."
Diệp Trọng Dương đáp nhanh, nhưng bước liền : "Tiểu Hải, ở nhà tớ thường bếp, lát nữa chỉ cho tớ đấy."
Mã Tiểu Hải toe toét: "Được, tớ sẽ chỉ cho ."
Trong những ngày tiếp theo, Tống Lan ở nhà dưỡng thai.
Mỗi bữa ăn đều do Mã Tiểu Hải và em gái Mã Tiểu Khê nấu, họ chăm sóc cô chu đáo, khiến cô vô cùng cảm động.
Diệp Tĩnh Viễn vẫn hàng ngày đến viện nghiên cứu, giúp các chuyên gia lớn tuổi giải quyết từng vấn đề khó khăn.
Việc đầu tiên mỗi khi về nhà là dùng tinh thần lực để kiểm tra tình trạng phát triển của phôi thai trong bụng Tống Lan.
Diệp Tĩnh Viễn việc ở viện nghiên cứu suốt một tuần, giúp họ giải quyết bộ các vấn đề khó khăn trong dự án nghiên cứu. Sau đó, đến viện nữa, mà ở nhà tại ngõ Nam La Cổ để cùng Tống Lan dưỡng thai.
Sau khi nghỉ , Mã Tiểu Hải cũng dẫn lũ trẻ trong trại trẻ mồ côi trở về Mạo Nhi sinh sống.
Diệp Trọng Dương và Diệp Vệ Dương cũng trở về nhà họ Diệp.
em nhà họ Diệp thích ở nhà Tống Lan và chơi với Mã Tiểu Hải, nên thường xuyên xe đạp mà cô tặng đến đây chơi.
Mã Tiểu Hải ở gần hơn, hầu như ngày nào cũng đến thăm Tống Lan.
Diệp Tĩnh Viễn thấy đám trẻ cứ quấn lấy cô, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến việc cô dưỡng thai, trong lòng nghĩ tìm cách nào đó để cho lũ nhóc phiền cô nữa.
ngoài việc về Hồng Kông, họ còn thể ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mang-theo-sieu-thi-ty-do/chuong-448.html.]
Diệp Tĩnh Viễn nghĩ mãi, gọi điện cho sư phụ: "Sư phụ, là con, A Viễn đây."
Nghe thấy giọng của , Nguyên đại sư liền và chúc mừng : "A Viễn, chúc mừng con sắp cha nhé!"
Diệp Tĩnh Viễn ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ, tính nhanh thế?"
Nguyên đại sư : "Ừ, tính , còn tính rằng Lan Lan m.a.n.g t.h.a.i song sinh long phụng, long phụng trình tường, điềm lành đây!"
"Thật ? Ha ha, thì quá, con cảm ơn sư phụ."
Diệp Tĩnh Viễn vui mừng xong hỏi: "Sư phụ, hiện tại Lan Lan mới thai, con đưa cô về Hồng Kông, xem ?"
"Chờ chút, để tính toán ."
Nguyên đại sư lập tức đưa năm ngón tay , cẩn thận tính toán một lúc, mới : "Có thể về, đường sẽ bình an vô sự. Các con đều đang mang ngọc hộ tặng đúng ? Vậy thì càng vấn đề gì."
Diệp Tĩnh Viễn vui mừng khôn xiết: "Tốt quá , chúng con sẽ chuẩn về ngay. Ở đây lúc nào con cũng thấy yên tâm, về nhà thì hơn, ở nhà con và chị Nga chăm sóc cho Lan Lan, con cũng yên tâm hơn."
Nguyên đại sư cũng gật đầu tán thành: " , về nhà dưỡng thai vẫn hơn."
"Sư phụ, con xin phép, con sắp xếp chuẩn về Hồng Kông, khi chúng con về đến nơi, sẽ đến thăm sư phụ."
Nguyên đại sư hiền từ: "Không cần gấp, cứ từ từ mà về, đường chú ý an , chăm sóc Lan Lan thật ."
"Con , sư phụ, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Diệp Tĩnh Viễn đặt điện thoại xuống, sang Tống Lan bên cạnh, mỉm : "Lan Lan, sư phụ giúp chúng tính , chúng thể về Hồng Kông, đường sẽ bình an vô sự."
Tống Lan mỉm lườm một cái: "Xem kìa, nóng lòng đến thế, , em theo , về thì về!"
Diệp Tĩnh Viễn liền gọi điện cho Diệp Kình Quốc: "Chú Diệp, cháu và Lan Lan mấy ngày tới sẽ về, mấy ngày chuyến bay riêng nào về Đông Quan ? Nếu thì chúng cháu sẽ chuyến bay thường."
Diệp Kình Quốc thấy họ về, liền giữ : "Sao về sớm thế? Không ở thêm mấy ngày nữa ? Cháu xem, Trọng Dương và Vệ Dương đều thích các cháu, là ở đây thêm một thời gian !"