Nhìn chung, bữa tối diễn vui vẻ, đều hài lòng.
Khi rời khỏi nhà hàng quốc doanh, Tiêu Nguyên và các tổ trưởng trở về công trường.
Phương Huệ thì theo hai về nhà Tống Lan.
DTV
Vì tối nay Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn sẽ lên đường trở về, Phương Huệ nán để trò chuyện với cô thêm chút nữa.
Qua buổi trò chuyện , Phương Huệ càng xác định rõ con đường tương lai của .
Khi Phong Tiếu Vân lái xe Jeep đến đón Tống Lan và Diệp Tĩnh Viễn, chị họ rời , đôi mắt khỏi đỏ hoe.
Cũng như Mã Tiểu Hải và Trịnh Lâm, trong lòng Phương Huệ hình thành một sự lệ thuộc về mặt tình cảm đối với Tống Lan – giúp thoát khỏi khổ đau.
Họ đều coi Tống Lan là động lực cho sự phát triển lên của . Họ đều việc chăm chỉ và đạt thành quả, thất vọng cô.
Trong lòng Tống Lan cũng mang nặng tâm trạng .
Dù Hồng Kông và Đông Quan xa, nhưng giữa hai nơi như hai thế giới.
Mỗi trở về và mỗi rời đều khiến Tống Lan thấy một nỗi đau chia lìa.
Rời khỏi đại lục để đến Hồng Kông phát triển là cuộc sống mà cô mong .
đó là lựa chọn mà thời đại buộc cô đưa .
Chỉ khi ở Hồng Kông, cô mới thể phát huy và tận dụng tối đa siêu thị tùy trong thời đại .
Tống Lan thật lòng hy vọng rằng những ngày tự do và tươi như thế kỷ hai mốt thể sớm đến.
Chuyến về Hồng Kông diễn suôn sẻ, họ lên tàu lúc nửa đêm và đến nơi một giờ sáng, trễ.
Người đến đón họ vẫn là quản gia chú Hùng cùng các vệ sĩ.
Lên xe, Diệp Tĩnh Viễn hỏi: "Lan Lan, em về nhà về Hoa Viên Kim Ngọc?"
Tống Lan liếc một cái: "Tất nhiên là về nhà !"
Diệp Tĩnh Viễn thở dài: "Được , để đưa em về ."
Khi về đến nhà, Tống Lan thấy em trai và em gái đều ngủ say.
Diệp Tĩnh Viễn giúp cô mang hành lý nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mang-theo-sieu-thi-ty-do/chuong-399.html.]
Cô mỉm , giữ : "A Viễn, cũng mau về nghỉ ngơi , sáng mai gặp ."
Anh lưu luyến hôn nhẹ lên má cô: "Được, tám giờ sáng mai qua đón em."
Tống Lan đáp lời: "Được, em tiễn cửa."
Diệp Tĩnh Viễn rời khỏi nhà, lên xe, vẫy tay chào cô đang ngoài cửa tiễn , xe mới từ từ lăn bánh về nhà họ Diệp.
Nhìn xe khuất xa, Tống Lan nhà, liền thấy Kim Đào bước từ trong.
Kim Đào khẽ hỏi: "Tiểu thư, cô về ? Có đói bụng ? Để nấu chút gì cho cô nhé?"
Tống Lan lắc đầu : "Không cần , chị Kim, đói, chị mau nghỉ ngơi , cũng về phòng nghỉ đây!"
Chị Kim mấy chiếc va li lớn trong phòng khách, : "Vậy để giúp cô mang hành lý lên lầu."
Tống Lan gật đầu: "Được!"
Chị Kim giúp cô mang hành lý lên lầu, Tống Lan cũng hỏi han về tình hình của hai đứa em. Biết rằng việc đều , cô bảo chị Kim nghỉ.
Tống Lan đóng cửa phòng, trong siêu thị tùy .
Cô ăn uống đầy đủ, ôn tất cả các bài học bỏ lỡ trong tuần qua, ghi nhớ kỹ lưỡng để chắc chắn rằng khi trở sẽ tụt hậu. Sau đó, cô mới rời khỏi gian.
Sáng hôm , Tống Lan tiếng ồn từ hai đứa em đ.á.n.h thức.
"Chị ơi, mau mở cửa, mở cửa nào..."
"Chị ơi, bọn em nhớ chị lắm, chị mau dậy mở cửa . Chị Kim bảo là chị về, nhưng em sợ chị Kim chỉ để bọn em vui thôi..."
Nghe tiếng gõ cửa rầm rầm và giọng của Tống Đại Trí và Tống Tiểu Tuệ, Tống Lan liền bật dậy, bước tới mở cửa cho hai đứa em.
Vừa thấy Tống Lan thật sự trở về, Tống Đại Trí và Tống Tiểu Tuệ mừng rỡ nhảy bổ ôm lấy cô, khuôn mặt rạng rỡ như trăng non.
"Chị ơi, chị thực sự về ! Em vui quá!"
"Chị ơi, chị đừng nữa ? Mỗi chị , bọn em nhớ chị nhiều-"
Tống Lan dịu dàng xoa đầu hai đứa, nhẹ : "Chị còn công việc ở bên , vẫn thường xuyên, nhưng chị sẽ cố gắng giảm bớt thời gian và nhanh chóng trở về, nào?"
Hai đứa hiểu chuyện, cô liền ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy chị ít thôi và nhanh chóng về nhé!"
"Ngoan lắm!"