Vừa thấy cha và hai em trai đối đầu với Tống Lan, Diệp Tĩnh Viễn cùng hai công an, sắc mặt Vương Nguyệt Anh lập tức tái nhợt.
Chị hốt hoảng chạy tới mặt cha , vội vã hỏi: "Cha, , chuyện gì xảy ?"
Mẹ của Vương Nguyệt Anh giận dữ hét lên: "Mẹ chuyện gì? Cô gái về báo công an đến bắt chúng !"
Vương Nguyệt Anh thấy chỉ tay về phía Tống Lan.
Nhìn thấy sắc mặt tối sầm, tức giận của Tống Lan, lòng Vương Nguyệt Anh bất giác dâng lên sự bất an, linh cảm chuyện .
Chị vội vã giải thích: "Em gái, chị em sẽ về sớm thế . Nếu , chị để cha và em trai chị đến ở đây."
Tống Lan lạnh lùng chị , còn chút nụ như : "Chị Nguyệt Anh, xem cha và các em của chị đang mặc cái gì? Là đồ của , đồ của Diệp! Họ dám tùy tiện lấy đồ của khác mặc như , là đến để trộm cắp ?"
Vương Nguyệt Anh vội vàng gượng: "Không , , họ chỉ mượn mặc tạm thôi, chị sẽ bảo họ cởi trả em ngay..."
Chị vội vàng giục cha và em trai cởi đồ trả , nhưng họ chịu cởi.
Mẹ chị còn lớn tiếng : "Chúng mặc , cô còn lấy ? Người tiền như cô thể mua thêm vài bộ quần áo ? là lắm tiền thì càng keo kiệt."
Tiêu Khải Bình thấy cảnh tượng mắt, lòng chỉ thở dài ngao ngán.
Anh đoán sẽ ngày hôm nay.
Khi cha vợ và các em vợ đến đây, cảnh báo Vương Nguyệt Anh, bảo vợ đưa họ về ngay, đừng để họ ở đây, nếu Tống Lan phát hiện, họ sẽ yên với cô .
Vương Nguyệt Anh .
Chị còn ngang nhiên : "Ngôi nhà rộng lớn như , chẳng ai ở, để cha và em trai em ở tạm thì ?"
Tiêu Khải Bình và chị cãi một trận.
Không ngờ, chị dẫn cả cha và hai em trai đến đây, cả gia đình hợp sức đ.á.n.h một trận.
Tiêu Khải Bình cảm thấy lòng nguội lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mang-theo-sieu-thi-ty-do/chuong-393.html.]
Anh hiểu tại khi còn khó khăn, vất vả, Vương Nguyệt Anh tỏ bụng, hề chê bất tài.
khi cuộc sống khá giả hơn, chị trở thành một kẻ tham lam, ích kỷ như thế?
Chị thật sự nghĩ rằng ngôi nhà là của ?
Tống Lan sang Tiêu Khải Bình đang im lặng, thẳng: "Anh Tiêu, là lòng giúp đỡ, nhưng lòng của cho phép chà đạp!
Sự giúp đỡ của dành cho gia đình đến đây là hết, các hãy thu dọn đồ đạc, đưa những khỏi nhà ngay lập tức!"
Nghe những lời của Tống Lan, trong lòng Tiêu Khải Bình cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh cảm giác cuối cùng cũng giải thoát.
DTV
Anh sẽ còn cảm thấy áy náy với Tống Lan nữa.
Và cũng còn tự dằn vặt vì lòng của Tống Lan đối với gia đình , vốn dĩ xứng đáng nhận.
Anh lập tức gật đầu, đáp lời Tống Lan: "Được, sẽ dẫn họ rời ngay!"
Thế nhưng, Vương Nguyệt Anh cam lòng, đột ngột bật nức nở: "Em gái, em thể nhẫn tâm như ? Chẳng chẳng rằng đuổi chúng . Chúng rốt cuộc gì sai chứ?"
Tống Lan ánh mắt lạnh lẽo chị lóc, một chút thương hại.
Đến tận lúc , Vương Nguyệt Anh vẫn nhận sai ở . Điều chứng tỏ trong thâm tâm chị , những việc vốn gì sai.
Chị nghĩ, sai lầm ở Tống Lan – rằng cô nên đuổi họ .
Theo chị , căn nhà để cũng là bỏ phí, đáng lẽ cho gia đình ở.
Tiêu Khải Bình kéo vợ phòng, lạnh lùng : "Nguyệt Anh, cô tỉnh táo . Cuộc sống của chúng chính các phá hỏng . Mau thu dọn đồ đạc, hôm nay chúng về quê!"
Vừa nghĩ đến những ngày tháng khổ cực ở quê, còn sống sung sướng như hiện tại, Vương Nguyệt Anh lập tức gào : "Em về ! Khải Bình, về thì về, em về! Dù c.h.ế.t em cũng về!"
Tiêu Khải Bình lạnh lùng chị : "Cô nghĩ chỉ cần là về ? Đừng quên, đây là nhà của em gái Tống, của cô!"