Nguyên đại sư nghiêm túc : "Ta dựa tướng mạo và ánh sáng phúc đức các con mà tính toán, chắc chắn sai!"
Thấy Nguyên đại sư nghiêm túc, Tống Lan cũng nghiêm túc đáp: "Sư phụ đúng, con và A Viễn đều là những may mắn. Nếu , chúng con cơ hội sống . Vì trời ban cơ hội, chúng con sẽ cố gắng đóng góp cho xã hội, đó mới là ý nghĩa của kiếp , ạ?"
Nguyên đại sư Tống Lan với ánh mắt đầy yêu thương: "Lan Lan, con là một đứa trẻ căn duyên và đầy lòng nhân ái. Sư phụ sẽ truyền hết bản lĩnh của cho con và A Viễn. Ta sẽ giúp hai con xây dựng nên sự nghiệp lớn lao và rực rỡ."
Tống Lan lập tức khoanh tay cúi đầu tạ ơn: "Đệ tử xin cảm tạ sư phụ!"
Nhìn vẻ tinh nghịch của cô, Nguyên đại sư chỉ lắc đầu khổ, với cô đồ : "Con bé ..."
Tống Lan hỏi tiếp: "Sư phụ, ngài chọn tầng nào để ở ạ?"
Nguyên đại sư chỉ phòng ở tầng bốn: "Chúng sẽ ở đây."
Tống Lan cau mày: "Ở tầng bốn nóng quá ạ?"
Nguyên đại sư mỉm : "Không , sẽ bố trí trận pháp để điều hòa nhiệt độ."
DTV
Nghe Nguyên đại sư , Tống Lan cũng cản: "Vậy , để con bảo A Cường và chị Kim lên dọn dẹp phòng. Giờ ngài xuống lầu nghỉ ngơi uống nhé!"
"Được!"
Nguyên đại sư theo cô xuống lầu.
Tống Lan pha cho ông một ấm ngon, bày nhiều bánh kẹo, hạt dưa.
Nguyên đại sư cô : "Con coi sư phụ như trẻ con ?"
Tống Lan nhẹ nhàng đáp: "Ngài là sư phụ của con, con ngài ăn những thứ , nhưng con chỉ thể hiện lòng hiếu thảo."
Trong lúc hai trò chuyện vui vẻ, chuông cửa vang lên.
Tống Lan mở cửa thì thấy Diệp Tĩnh Viễn.
Cô ngạc nhiên hỏi: "A Viễn, chẳng chiều mới đến ?"
Diệp Tĩnh Viễn mỉm cô, hạ giọng : "Anh lén quan sát . Thấy em tỉnh dậy và đón sư phụ về, nên qua đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mang-theo-sieu-thi-ty-do/chuong-348.html.]
"Vậy về mà ở nhà với bác trai và bác gái ?"
Diệp Tĩnh Viễn giả vờ ủ rũ, với vẻ mặt đầy tủi : "Họ bận lắm, chẳng thời gian quan tâm đến . Sáng sớm ngoài ."
Tống Lan với vẻ mặt giả vờ tủi liền bật dỗ dành: "Không , vẫn còn em thương !"
Diệp Tĩnh Viễn xong lời cô , lập tức vui sướng ngừng: "Vẫn là vợ nhất, vợ ơi, chờ em chăm sóc đây!"
Tống Lan mỉm , khẽ đẩy một cái: "Ai là vợ chứ? Mới một nét chữ thôi! Đừng gọi sớm quá, thấy sẽ cho đấy."
"Xem ai dám ?"
Diệp Tĩnh Viễn nhân cơ hội bất ngờ hôn trộm cô một cái, gian: "Chúng định mệnh là bên , gọi sớm muộn gì em cũng là vợ của !"
Tống Lan đưa tay nhéo nhẹ : "Được , đừng nghịch nữa, sư phụ còn ở đây, mau đến chào ngài , còn đây nhảm."
Diệp Tĩnh Viễn vội khoanh tay động tác xin tha: "Phải, , chào sư phụ ngay!"
Nguyên đại sư hai họ đùa giỡn, khỏi thầm nghĩ: Tuổi trẻ thật tuyệt!
Khi Diệp Tĩnh Viễn đến mặt Nguyên đại sư, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hơn hẳn. Anh kính cẩn cúi chào: "Đệ tử bái kiến sư phụ!"
Nguyên đại sư trai mặt, chỉ chỗ bên cạnh: "A Viễn, xuống chuyện !"
Diệp Tĩnh Viễn cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn sư phụ." Sau đó xuống bên cạnh Nguyên đại sư, bắt đầu trò chuyện cùng ông .
Trong khi đó, Tống Lan thấy Diệp Tĩnh Viễn đến liền bếp dặn chị Kim giúp việc chuẩn thêm vài món mà thích.
Bữa trưa hôm nay vô cùng phong phú.
Có vịt Bắc Kinh, giò heo hầm trong suốt, cá xào giòn, thịt heo xào sốt tương... và cả các món đặc trưng của Kim giúp việc như vịt ba chén, cánh gà muối, đậu phụ nhồi...
Diệp Tĩnh Viễn còn mời gia sư Mục Thanh Vũ đang dạy kèm cho các em của Tống Lan, ở dùng bữa cùng họ.
Cô đặc biệt cảm ơn Mục Thanh Vũ vì thời gian qua chăm sóc và hướng dẫn các em cô chu đáo.
Mục Thanh Vũ khuôn mặt tựa hoa của Tống Lan, trong lòng nảy sinh một chút cảm tình.