Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 635
Cập nhật lúc: 2025-03-17 19:49:19
Lượt xem: 4
"Mẹ anh vẫn luôn nhìn tôi không vừa mắt, không có việc gì cũng tìm cớ bắt chẹt tôi. Anh cũng cứ luôn bảo tôi nhịn đi, nói bà ta nuôi hai người các anh lớn bằng từng này không dễ chút nào cả, bảo tôi nhường bà ta một chút. Tôi oán giận vài câu, anh còn tức giận với tôi nữa kìa."
"Dựa vào đâu mà bắt tôi nhịn, bà ta nuôi anh không dễ dàng thì có quan hệ gì với tôi hả? Là tôi khiến cho bà ta không dễ dàng à? Trách tôi ư? Có trách thì trách người cha c.h.ế.t sớm của anh ấy, người vợ mà ông ta cưới về phải sống cuộc sống khó khăn, không trách ông ta thì trách ai?"
Lương Thanh Cúc nói một câu, cây gậy trong tay lại vung lên đánh Chu Vĩnh Tân một cái, chị ấy dùng toàn bộ sức lực, không hề hạ thủ lưu tình, cũng giống như sáng nay Chu Vĩnh Tân đánh chị ấy vậy.
Chu Vĩnh Tân bị ăn đau vài lần, đang muốn phản kháng thì Lương Đại Bang và Lương Nhị Bang không biết đã đứng bên cạnh Lương Thanh Cúc từ khi nào, bày ra dáng vẻ nếu anh ta dám phản kháng thì họ sẽ đi lên đánh anh ta.
Chu Vĩnh Tân đứng im.
Cha anh ta c.h.ế.t sớm, bà Chu một tay nuôi lớn anh ta và em trai. Đám trẻ nông thôn trước đây đều có cái miệng rất độc, chúng lấy chuyện Chu Vĩnh Tân là đứa trẻ không cha ra nói, khiến cho Chu Vĩnh Tân dần trở nên tự ti, trầm mặc.
Sau khi cưới vợ, loại tự ti này không những không biến mất, trái lại còn trầm trọng thêm.
Hôm qua, trước khi Lương Thanh Cúc đi ngủ có trò chuyện với anh ta về những chuyện trước đây, chị ấy nói cha chị ấy đối xử rất tốt với mấy chị em họ, vẫn luôn che chở họ, lâu rồi chị ấy không về nhà nên muốn về nhà thăm cha mẹ.
Một đêm đó Chu Vĩnh Tân không ngủ, anh ta càng nghĩ càng giận, cảm thấy Lương Thanh Cúc đang cố ý.
Chị ấy biết anh ta từ bé đã không có cha che chở, còn dám khoe khoang loại chuyện này trước mặt anh ta, đúng là đ.â.m vào lòng anh ta mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-635.html.]
Chu Vĩnh Tân cảm thấy Lương Thanh Cúc không hề đặt anh ta trong lòng chút nào cả.
Nếu chị ấy đặt anh ta trong lòng, chị ấy nên biết bản thân không nên nói những lời này, lại càng không nên nói chị ấy muốn về nhà thăm cha mẹ.
Chị ấy đã gả đến nhà họ Chu của anh ta rồi, không có chuyện gì thì về nhà mẹ đẻ làm gì cơ chứ?
Chị ấy mà về nhà mẹ đẻ thường xuyên, người bên ngoài sẽ nhìn anh ta thế nào đây?
Mãi cho đến tờ mờ sáng, Chu Vĩnh Tân mới ngủ được, tâm trạng anh ta vốn đang không tốt, lại bị bà Chu khuyến khích một phen, Chu Vĩnh Tân mới cảm thấy bà ta nói đúng.
Cô vợ này phải dạy dỗ lại mới được, thế mà dám không để chồng trong lòng, thế mà dám không đặt gia đình chồng lên đầu.
Sự lên án của Lương Thanh Cúc vẫn chưa kết thúc, chị ấy dùng một gậy cắt ngang hồi ức của Chu Vĩnh Tân:
"Khi đó tôi vừa gả vào nhà họ Chu đã sinh ra một đứa con gái là Chu Tiểu Ngọc. Nhà các người đi khắp cái làng này mà xem, có đầy người sinh con gái đấy thôi, những nhà đó có ai mặc kệ sản phụ giống nhà mấy người không hả?"