Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 270-275

Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:09:54
Lượt xem: 100

Ông ta cảm thấy cả đời này của mình cũng coi như đủ vốn. Thời điểm còn trẻ, dựa vào khuôn mặt để lừa một người phụ nữ về, tuy rằng hơi ngu xuẩn, nhưng có thể sinh con, còn nghe lời ông ta, dáng vẻ cũng đẹp mắt, ông ta có gì mà không hài lòng.

Sau khi kết hôn được mấy năm, ông ta trở nên nghèo khó, về sau dựa vào gia sản của nhà anh rể, ông ta sống xa hoa được một thời gian.

Đoạn thời gian kia thực sự là muốn đi tiệm cơm thì đi, muốn vào sòng bạc thì vào. Thua cược cũng không cần lo lắng, dù sao cũng không phải tiền của ông ta.

Có thua cũng không hề gì, mỗi tháng hai người họ đều gửi cho ông ta một khoản tiền, so với những công nhân làm việc trong nhà máy kia còn ổn định hơn nhiều.

Năm trước, ông ta nghe nói có một số xú lão cửu được sửa lại án oan, ông ta sợ vợ chồng Ngu Hưng Gia quay về, nên lập tức đánh phủ đầu, bán con gái của họ đi.

Thấp thỏm chờ đợi hai năm, người được sửa lại án oan càng ngày càng nhiều, Ngu Hưng Gia vẫn luôn không có tin tức, trong lòng Hạ Thiên Cao mới thả lỏng một nửa, làm sao biết sẽ xui xẻo như vậy, lại bị bắt vì tội buôn người.

Ngu Hưng Gia nhìn Hạ Thiên Cao, qua một hồi lâu, ông mới nói: "Cái c.h.ế.t của cha mẹ, có thực sự là ngoài ý muốn không?"

Hạ Thiên Cao bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Có phải ngoài ý muốn không? Hạ Thiên Cao bỗng nhớ lại mười ba năm trước. Khi đó đang là thời điểm ông ta trầm mê vào bài bạc nhất. Nhớ cái ngày ông ta đi theo thành viên trong tổ chức đánh bạc kia, trời tối sầm rồi, không còn chuyến xe nào về thị trấn nữa. Ông ta đói đến lả người, phải đến nhà hai ông bà già kia ăn cơm.

Ngay cả khi ăn cơm mà hai ông bà già kia vẫn không im miệng được, cứ luôn miệng lải nhải về tác hại của chuyện đánh bạc. Đặc biệt là bà già kia, lời nói ra khiến ông ta cực kỳ khó chịu.

Bà già kia còn uy h.i.ế.p ông ta, nói nếu ông ta vẫn tiếp tục không sửa sai thì sẽ viết thư cho nhà họ Ngu và Vương Tiểu Hà, để họ quay lại trị ông ta.

Ngoài miệng thì Hạ Thiên Cao nhận sai, trong lòng lại hận c.h.ế.t đi được.

Ông ta biết hai ông bà già kia vẫn luôn chướng mắt ông ta, ghét bỏ ông ta là người nông thôn, còn trách ông ta vẫn chưa kết hôn đã để con gái họ mang thai. Nhưng loại chuyện này sao có thể trách mình ông ta cho được?

Cha mẹ ông ta sinh ra ông ta ở nông thôn, ông ta có thể thay đổi được ư? Đó đâu phải chuyện ông ta có thể lựa chọn chứ?

Lại nói đến chuyện có thai trước khi kết hôn, nếu con gái họ có thể giữ chặt lưng quần, ông ta có thể làm cho bà ta có thai à?

Thế mà hai ông bà già kia lại chỉ biết trách mắng ông ta làm hại con gái họ, sao không trách con gái ông ta thấp hèn đi, vẫn chưa kết hôn mà đã để cho ông ta đụng vào rồi.

Đêm đó ông ta không về nhà mà ngủ lại trong sương phòng của nhà họ Vương.

Sau khi tỉnh ngủ, càng nghĩ ông ta lại càng tức giận, lúc đứng dậy đi vệ sinh bỗng nhiên ông ta lại nảy sinh suy nghĩ ác độc, ném một mồi lửa vào đống củi của nhà họ Vương.

Sao ông ta biết được là đống củi kia lại cháy to đến thế cơ chứ, có trách thì trách hai ông bà già kia thấy cháy nhưng không chạy thoát được.

Thấy lửa bốc lớn lên, Hạ Thiên Cao vội vàng trốn về nhà, hai ngày sau mới có công an tìm đến thôn nhà ông ta để báo tin hai ông bà già kia c.h.ế.t rồi.

Ngoài ra, công an còn hỏi ông ta vài vấn đề nữa, đều bị ông ta lừa dối cho qua.

Nhiều năm vậy rồi, Hạ Thiên Cao tưởng rằng mình đã quên mất chuyện kia, nhưng khi Ngu Hưng Gia hỏi ra câu hỏi kia, ông ta mới phát hiện mình chẳng quên tẹo nào.

Ông ta nhớ tất cả chuyện đêm hôm đó, nhớ rõ đến độ có thể kể lại từng chi tiết một.

"Chát." Một âm thanh vang lên, Vương Tiểu Hà dùng hết toàn bộ sức lực tát một cái thật mạnh vào mặt Hạ Thiên Cao.

Những năm qua, bà ở Tân Cương đều phải làm mấy công việc chân tay nên sức lực rất lớn, mặt Hạ Thiên Cao sưng tấy lên với tốc độ mắt thường có thể thấy.

"Mày đúng là súc sinh mà. Cha mẹ tao có lỗi với mày à? Mày và Vương Tiểu Cúc kết hôn không có tiền xây nhà, cha mẹ tao cho chúng mày toàn bộ tiền tiết kiệm. Từ sau khi chúng mày kết hôn, chúng mày đã về thăm họ một lần nào chưa hả?"

"Rốt cuộc là bọn họ làm gì có lỗi với mày? Hay là kiếp trước nhà họ Vương của tao đào mồ cuốc mả phần mộ tổ tiên nhà mày lên, nên mày mới đối xử với nhà tao như thế hả?" Vương Tiểu Hà vừa đánh vừa hỏi.

Hạ Thiên Cao im lặng chịu đánh chịu mắng, không hé răng nói một lời nào. Chuyện đến nước này rồi, ông ta chả có gì để nói cả.

"Tiểu Hà, về thôi." Ngu Hưng Gia gọi bà.

Vương Tiểu Hà không cam lòng, lại tát cho ông ta một cái thật mạnh nữa.

Con người đau khổ nhất là khi một giọt nước mắt cũng không rơi được.

Nhiều năm vậy rồi, thỉnh thoảng bà và Ngu Hưng Gia vẫn nhắc đến cái c.h.ế.t của cha mẹ. Trong lá thư mà công an viết cho họ có nói cha mẹ họ qua đời ngoài ý muốn, nhưng bọn họ vẫn luôn không tin.

Cha Vương là một người cẩn thận, ngay cả khói cũng phải dập tắt hoàn toàn. Mỗi ngày trước khi đi ngủ ông đều phải kiểm tra lại một lần xem lửa trong phòng bếp còn cháy hay không. Lúc tỉnh lại giữa đêm vẫn có thể đến kiểm tra thêm một hai lần.

Dưới sự ảnh hưởng của cha Vương, mẹ Vương cũng cực kỳ cảnh giác, vẫn luôn thực hiện tốt các biện pháp phòng cháy.

Cha mẹ vẫn luôn cẩn thận như vậy, sao họ có thể tin báo cáo của cảnh sát nói nguyên nhân xảy ra vụ án là do lửa trong phòng bếp chưa được dập tắt hoàn toàn cơ chứ.

"Hạ Thiên Cao, mày không c.h.ế.t thì không có cách nào làm giảm mối hận trong lòng tao. Mày cứ chờ đi, Ngu Hưng Gia tao cho dù táng gia bại sản cũng sẽ tìm cách g.i.ế.c c.h.ế.t mày." Ngu Hưng Gia nói xong, thời gian thăm tù của họ cũng kết thúc rồi, Hạ Thiên Cao bị công an trong trại tạm giam dẫn về phòng giam.

Đám người Ngu Hưng Gia vẫn tiếp tục chờ trong phòng chờ, không bao lâu sau, Vương Tiểu Cúc cũng đã được đưa đến.

Khi nhìn thấy Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia, bà ta sửng sốt một lúc lâu, sau đó khóc rống lên.

"Chị, anh rể, hai người quay về rồi ư? Chị mau nói với Thanh Nhàn một tiếng đi, người bán nó đâu phải em, bảo nó nói với công an thả em ra đi." Cho đến giờ phút này rồi mà Vương Tiểu Cúc vẫn chỉ trông mong mỗi chuyện đi ra ngoài.

Thật sự những ngày tháng ngồi tù quá khó khăn.

 Chương 272:

Nỗi thất vọng của Vương Tiểu Hà đối với Vương Tiểu Cúc còn nhiều hơn đối với Hạ Thiên Cao nữa kìa.

Bà tự nhận cả đời này mình đã làm hết trách nhiệm của một người chị gái, yêu thương bà ta, che chở cho bà ta. Mỗi lần trường học cho nghỉ lễ, bà đều mua đồ ăn, quần áo mà Vương Tiểu Cúc thích.

"Vương Tiểu Cúc, cái c.h.ế.t của cha mẹ thật sự là ngoài ý muốn ư?" Vương Tiểu Cúc không muốn truy cứu trách nhiệm của Vương Tiểu Cúc trong chuyện đối xử không tốt với con gái của bà nữa rồi, chuyện đều thể hiện rõ ở đó.

Chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi, giờ truy cứu nguyên nhân vì sao Vương Tiểu Cúc không đối xử tốt với con gái của bà thì cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Chuyện bây giờ bà muốn làm g.i.ế.c c.h.ế.t Hạ Thiên Cao, về phần Vương Tiểu Cúc, tội danh hiện tại của bà ta cũng đủ để bà ta phải ngồi tù nhiều năm rồi.

Đương nhiên, dưới tiền đề là Vương Tiểu Cúc không tham dự vào cái c.h.ế.t của cha mẹ bà.

Vương Tiểu Cúc há hốc miệng, bà ta nhìn chị gái già hơn rất nhiều so với trí nhớ, cái từ kia không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Sao có thể là ngoài ý muốn được cơ chứ? Sao có thể? Sao có thể trùng hợp đến vậy được?

Cái ngày nhà cha mẹ bà ta bị cháy, Hạ Thiên Cao đi đến nửa đêm mới về, ông ta về nhà chưa được hai ngày đã có công an tìm đến nói nhà cha mẹ bà ta bị cháy.

Nhưng bà ta biết làm sao cho được đây, nhà mẹ đẻ bà ta đã mất rồi, bà ta không thể mất thêm nhà chồng nữa.

Ngoại trừ giúp đỡ chồng mình che giấu bà ta còn có thể làm gì cho được? Tốt xấu gì bà với Hạ Thiên Cao vẫn còn mấy mụn con đó.

Vương Tiểu Cúc nhìn Vương Tiểu Hà: "Chị nói em phải làm sao bây giờ? Chị và anh rể không biết tung tích, nhà mẹ đẻ cũng không có, em không thể mất thêm nhà chồng nữa. Em biết làm sao, em có thể làm sao hả?"

Quả nhiên bà ta biết. Vương Tiểu Hà nhắm mắt lại, bà đứng dậy, tát cho Vương Tiểu Cúc một cái: "Từ nhỏ tao đã biết mày không được thông minh rồi. Nhưng tao nghĩ ít nhiều mày cũng có một chút lương tâm. Cha mẹ có lỗi gì với mày hả, đến nỗi mà mày nhìn họ c.h.ế.t thảm như thế mà vẫn có thể thờ ơ?"

Những lời này đ.â.m thẳng vào lòng Vương Tiểu Cúc khiến bà ta đau đớn đến hai mắt đỏ bừng lên:

"Không làm gì... có lỗi với em á? Sao họ lại không làm chuyện gì có lỗi với em? Từ nhỏ, họ đã thương chị hơn em. Những người quen biết chúng ta vẫn luôn so sánh em với chị, ngay cả cha mẹ cũng vậy. Năm thi chuyển cấp từ tiểu học lên cấp hai đó, em thi không đỗ, họ để em học lại một năm, em không muốn học lại, bắt bọn họ phải bỏ tiền để em đỗ cấp hai. Nhưng họ không muốn, nói làm thế sẽ rất mất mặt."

"Em nói em không muốn học lại, họ thật sự không cho em học lại. Em tìm đối tượng, họ hết chướng mắt người này lại chướng mắt người kia. Còn chị thì sao, chị vừa đưa đối tượng về giới thiệu, họ lập tức vui mừng tiếp đón. Lúc hai người kết hôn mời tiệc có bao nhiêu thể diện, còn em thì sao? Tiệc kết hôn của em là cái dạng gì chị có nhớ không?"

 

 

Chương 273:

Vương Tiểu Hà chỉ thẳng vào bà ta, mắt trợn trừng: "Mày thối vừa thôi. Cha mẹ không cho mày đi học ư? Vì thuyết phục mày đi học, họ nói đến rách cả họng, tao cũng khuyên mày, mày có nghe mọi người khuyên bảo không?”

“Mày không nghe! Càng khuyên bảo mày lại càng cảm thấy những gì mày làm là đúng. Còn nói không đút lót tiền cho mày vào cấp hai, tình huống trong nhà lúc đó mày còn không biết à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-270-275.html.]

"Ông bà nội mới qua đời được hơn một năm, phần lớn tiền đã tiêu pha để làm phí mai táng cho ông bà rồi. Một suất vào cấp hai ít nhất cũng phải mấy chục nghìn, mày bảo cha mẹ lấy ở đâu ra?"

"Nói tiếp đến đối tượng của mày đi. Trước không bàn đến gia cảnh nhà nó, nói cách làm người của nó trước đi. Ngoại trừ mất lời nói ba hoa chích chòe để dỗ dành người khác, mày nói xem nó còn biết làm gì nữa hả? Mày còn chưa đủ mười sáu tuổi, nó đã làm mày lớn bụng rồi. Bụng mày to quá rồi, đứa bé hơn ba tháng thành hình người rồi mày mới nói với người trong nhà, trong nhà làm cách nào để mở tiệc lớn cho mày hả?"

"Lúc đó đầu mày toàn là óc heo nên không hiểu rõ thì cũng thôi đi, đến bây giờ mà mày vẫn không nghĩ cho thông chuyện này á? Bây giờ mày xả những chuyện đấy với tao cũng có ích gì đâu? Thằng kia là đầu xỏ g.i.ế.c c.h.ế.t cha mẹ, mày ngày ngày nằm cạnh một tên tội phạm g.i.ế.c người mà không thấy sợ tí nào à? Mày không sợ một ngày nào đó nó nhìn mày không vừa mắt, g.i.ế.c mày luôn à?"

Vương Tiểu Cúc im lặng, sao bà ta không sợ cho được?

Nếu không sợ, sao những năm này Hạ Thiên Cao nói gì bà ta răm rắp nghe nấy.

Vương Tiểu Hà nhìn Vương Tiểu Cúc với vẻ mặt lạnh lùng: "Nếu mày còn có chút lương tâm, thì nói hết những gì mày biết với công an đi. Như thế, ít nhiều mày cũng được giảm án. Đây là chút nhân từ cuối cùng mà người làm chị gái như tao cho mày."

Về những chuyện khác, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

Vương Tiểu Hà không muốn tiếp tục nói chuyện với Vương Tiểu Cúc nữa, bà đỡ Ngu Hưng Gia đi ra ngoài.

Ngu Thanh Nhàn vội vàng đuổi theo hai người, ra đến cửa, cô quay lại nhìn Vương Tiểu Cúc, Vương Tiểu Cúc ngơ ngác nhìn ngạch cửa trên mặt đất.

Một nhà ba người bắt xe về nhà. Dọc đường đi, Vương Tiểu Hà kể lại suy đoán những năm qua của mình cho Ngu Thanh Nhàn nghe.

Ngu Thanh Nhàn nghĩ, nếu đời trước Vương Tiểu Hà sống sót quay về, với cái tính cách này của bà ấy, chắc chắn Vương Tiểu Cúc và Hạ Thiên Cao không thể sống thỏa mái thế được.

Về đến nhà, Ngu Thanh Nhàn phải đến chỗ Hoàng Tiểu Phân tiếp tục làm việc, còn Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia thì lại đi tìm luật sư. Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc đều sẽ phải trả giá lớn vì hành vi của mình.

Vương Tiểu Hà không cho Ngu Thanh Nhàn tham gia vào chuyện này, chỉ bảo cô chuyên tâm vào chuyện của mình.

Ngu Thanh Nhàn giao băng đô đã làm xong đến cửa hàng bách hóa, lấy được nốt khoản tiền còn thiếu, sau đó Triệu Linh Linh lại đặt thêm một đơn nữa.

Có quốc gia làm chỗ dựa khác nào dựa vào được một tòa núi lớn, Triệu Linh Linh cũng không hề lo lắng cô ta lấy nhiều băng đô như thế sẽ không có cách nào bán hết, dù sao thì trong thành phố này có rất nhiều huyện, mà phía dưới huyện lại có vô số thị trấn.

 Chương 274:

Số băng đô mà cô ta đặt ở chỗ Ngu Thanh Nhàn vẫn còn ít chán đấy, vẫn không đủ bán đâu.

Ngu Thanh Nhàn thu nốt số tiền còn lại, sau đó mua thêm một chiếc máy may về, dùng phiếu mà Ngu Hưng Gia đã đưa cho cô trước đó.

Mấy ngày sau đó, Ngu Thanh Nhàn hoàn toàn bận rộn, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen cũng chia sẻ công việc với cô. Hoàng Tiểu phân tiếp tục làm băng đô, còn kỹ năng của Lâm Hoa Sen tốt hơn, cô ta bắt đầu may quần áo mà Ngu Thanh Nhàn đã thiết kế sẵn.

Ngu Thanh Nhàn bắt đầu dọn dẹp gian hàng trước cửa.

Mặt tường được cô sơn trắng lại thêm một lần nữa, mặt đất cũng được lát xi măng, cánh cửa gỗ ở hai bên cũng được thay bằng cửa kính và một chiếc cửa cuốn mua ở cửa hàng bách hóa của Triệu Linh Linh.

Một tuần sau, cửa hàng cũng được trang trí xong. Ngu Thanh Nhàn lại tiếp tục đi tìm thợ mộc đặt làm sô pha phổ biến ở kiếp sau đặt trong phòng, đồng thời làm thêm vài chiếc móc treo bằng gỗ.

Chuẩn bị mất nửa tháng, trước khi mùa thu chuyển lạnh, cửa hàng trang phục của Ngu Thanh Nhàn cuối cùng cũng mở bán.

Sản phẩm mà cô bán là áo bành tô cổ điển, quần và áo sơ mi mà cô làm.

Cửa hàng vừa khai trương đã có rất nhiều người đến xem hàng, mà người đến xem hàng nhất định sẽ mua vài món đồ, ít nhất cũng mua một chiếc áo bành tô hoặc là một chiếc áo sơ mi.

Lúc Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia nhàn rỗi không có việc gì làm thì sẽ đến cửa hàng giúp đỡ.

Hơn nửa tháng nay, Ngu Thanh Nhàn cho Ngu Hưng Gia uống nước linh tuyền đều đặn, cơ thể của ông đã khỏe hơn nhiều so với lúc mới trở về.

Ông ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm khách hàng phòng người ta trộm đồ, còn Vương Tiểu Hà ngồi ở quầy thu ngân, Ngu Thanh Nhàn lại vội giới thiệu quần áo với khách đến xem.

Một ngày khai trương, số quần áo bán ra cũng phải được bảy tám phần.

Tối hôm đó sau khi đóng cửa quán xong, đám người Ngu Thanh Nhàn lê bước chân mệt mỏi đi về phía tiểu viện của Hoàng Tiểu Phân. Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đã ngóng trông họ từ sớm.

Bọn họ vừa mới vào đến ngõ nhỏ, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đã dọn đồ ăn lên rồi: "Cứ mong mọi người đến mãi, Hoa Sen đã chuẩn bị cơm nước từ chiều rồi. Mới sáng sớm cô ấy đã đến quầy thịt mua xương sườn về hầm, hầm suốt cả một buổi trưa, cái mùi vị đó hại tôi sắp đói c.h.ế.t luôn rồi."

Hoàng Tiểu Phân cười nói với họ.

Lúc cửa hàng khai trương, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đều đến nhìn qua, thấy quần áo của họ bán càng lúc càng đắt hàng thì hai người lại càng sốt ruột, lập tức quay về tiếp tục làm việc.

Ngu Thanh Nhàn đẩy Ngu Hưng Gia vào cửa: "Nhiều khách quá, đến giờ mới được nghỉ ngơi. Mau rót cho chúng tôi một cốc nước đi, khát c.h.ế.t đi được. Hôm nay, tôi còn nói nhiều hơn một năm cộng lại nữa."

"Đã rót sẵn rồi, chúng tôi sợ mọi người bị nóng trong người, còn thả thêm chút quả la hán và đường phèn vào nữa." Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đã sớm hiểu rõ thói quen của Ngu Thanh Nhàn rồi.

 

 

 Chương 275:

Ngu Thanh Nhàn còn chưa kịp nói gì, Vương Tiểu Hà bên kia đã khen hai người Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen khiến họ đỏ bừng mặt lên.

Ngu Thanh Nhàn vào nhà uống nước xong, Lâm Hoa Sen cũng đã dọn xong đồ ăn lên.

Đám người Ngu Thanh Nhàn đã đói bụng từ sớm, họ ăn ngấu nghiến như sói đói vậy.

Sau khi ăn cơm xong thì trời cũng hoàn toàn tối sầm rồi, mọi người bắt đầu tính toán lợi nhuận của hôm nay. Số hàng mà họ chuẩn bị không ít, trước khi buôn bán đã bắt đầu ghi sổ, sau khi buôn bán về lại tính sổ sách thêm một lần nữa.

Hôm nay Vương Tiểu Hà làm kế toán, bà phụ trách tính tiền còn bốn người Ngu Thanh Nhàn thì phụ trách kiểm tiền.

Chờ chốt sổ xong, ngoại trừ Ngu Thanh Nhàn, đám người còn lại cảm thấy hơi khó tin.

"Đây là có tám trăm đồng?"

Trước khi cải cách mở ra, muốn mua cái gì cũng phải có biên lai, mà quần áo Ngu Thanh Nhàn định giá lại không thấp chút nào, nhưng mà bán lời tận tám trăm đồng thì mọi người vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Điều này cũng chứng minh người ở niên đại này điên cuồng mua sắm đến mức độ nào.

"Hôm nay chúng ta bán được nhiều hàng hóa vậy mà." Ngu Thanh Nhàn đã trải qua thời kỳ cải cách mở cửa một lần rồi, nên loại chuyện này cô thấy thì thấy nhưng không thể trách được.

"Vậy không ổn đâu, hàng tồn kho trong cửa hàng chúng ta hết hơn phân nửa rồi, cứ tiếp tục thế này, số hàng tồn kho kia không trụ được mấy ngày nữa đâu." Vương Tiểu Hà cau mày.

Ngu Thanh Nhàn đã sớm tính đến lợi nhuận sau khi cửa hàng khai trương nên cô cũng không nóng nảy. Dù cô đã chuẩn bị từ trước rồi, nhưng hàng hóa vẫn không đủ bán: "Không còn cách nào khác cả, mấy ngày nay chỉ có thể tăng ca thôi."

Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen nhìn nhau: "Chúng ta có ba cái máy may nhưng chỉ có hai nhân công, cho dù dùng máy may hơi nước cũng không làm được nhiều như thế đâu."

Ngu Thanh Nhàn gõ gõ ngón tay lên bàn: "Lại thuê thêm người thôi. Còn có nguyên vật liệu nữa, chúng ta cũng phải chuẩn bị trước. Ngày mai tôi đến xưởng dệt tìm xưởng trưởng Lưu thương lượng một chút xem sao."

Chuyện cứ quyết định như thế, mọi người phân chia công việc xong thì ba người Ngu Thanh Nhàn đi về nhà.

Ngu Thanh Nhàn đã đi ngủ từ sớm, sau khi Vương Tiểu Hà lau khô chân cho Ngu Hưng Gia, đỡ ông nằm xuống giường xong thì bà cũng nằm xuống theo.

Sau một ngày bận rộn, cả hai vợ chồng họ đều mệt mỏi, nhưng lại không có ai ngủ được: "Lúc này cứ như đang nằm mơ vậy. Không, không phải nằm mơ, mười mấy năm qua mỗi lần tôi năm mơ cũng không có giấc mơ nào đẹp như khoảng thời gian này."

Ngu Hưng Gia cũng có chung cảm giác này với bà, ông vỗ vỗ cánh tay của Vương Tiểu Hà: "Ai bảo không phải đâu?"

Hai người nhìn chằm chằm trần nhà, cả hai đều im lặng, một lúc lâu sau, Vương Tiểu Hà bỗng nhiên nói: "Lão Ngu à, có phải mấy ngày nay đầu ông không còn đau nữa đúng không?"

Vương Tiểu Hà ngồi dậy rồi mở đèn, khi nhìn thấy sắc mặt của Ngu Hưng Gia còn tốt hơn so với hồi ở nông trường, một hy vọng vừa lớn mật vừa xa vời bỗng nhiên nảy lên: "Lão Ngu, anh nói xem, có khi nào khối u não của ông lành rồi không?"

 

 

 

Loading...