Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Làm Hoàng Hậu Được Cưng Chiều - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-10-25 20:12:31
Lượt xem: 50

Lúc này Chân Bảo Lộ không có xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi hồi phủ, ngay đêm đó liền phát cơn sốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương bị nóng đến đỏ bừng, nhíu mày, cố gắng thì thào nói gì đó.

Chân Như Tùng thương yêu nhất là đứa con gái này, ngồi canh giữ suốt một đêm. Cũng may sau nửa đêm, cuối cùng đã hạ sốt.

Chúc ma ma bưng nước ấm tới, Hương Hàn cầm khăn, Chân Như Tùng tiếp nhận khăn trong tay Hương Hàn, nhúng nước rồi vắt khô, thay con gái lau mặt lau tay.

Lúc này Từ Thị cũng một đêm không ngủ đã đi tới, nói: "Gia, để thiếp thân làm cho." Sắc mặt Từ Thị không được tốt, bởi vì ngày thường nàng xinh đẹp, bây giờ bộ dáng mảnh mai gọn gàng, khiến cho người ta đau lòng. Mặc dù Chân Như Tùng có chút giận chó đánh mèo thê tử, nhưng nhìn bộ dáng thê tử như vậy, suy cho cùng cũng thấy thương tiếc, không nói gì thêm, chỉ lấy khăn lau nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái nằm trên giường nhỏ, nói, "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Từ Thị cũng đau lòng con gái, tối hôm qua tìm không thấy, bà cũng thấp thỏm lo âu.

Từ Thị nhíu mày lại, nói: "Thiếp thân biết tối hôm qua mình làm không đúng. Nhưng gia, Tiểu Lộ là miếng thịt rơi xuống từ trên người thiếp thân, ta làm nương nào có đạo lý không đau lòng?"

Chân Như Tùng than nhẹ, nói: "Ta biết." Mấy năm nay nàng có áp lực rất lớn, ta cũng không có ý muốn trách ngươi." Ông nhìn thoáng qua Từ Thị, nói, "Ngươi còn phải chiếu cố Thượng Nhi và Vinh Nhi, về phần Tiểu Lộ, thì giao cho ta đi."

Từ Thị biết phu quân xem tiểu nữ nhi như trân bảo, nghĩ con gái đã bớt sốt, mà Thượng Nhi và Vinh Nhi tuổi còn nhỏ, cần bà chăm sóc, thì cũng không nói thêm gì nữa, trước khi đi chỉ nói một câu: "Phu quân trông coi cả đêm, cũng sớm nên đi về nghỉ."

Chân Như Tùng gật gật đầu: "Ta biết rồi."

Đợi Từ Thị đi rồi, Chân Như Tùng mới lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái trên giường nhỏ, nhịn không được đưa tay ra sờ. Mấy tháng này nàng cố gắng nhu thuận, ông có thể nhìn thấy, nhưng bất tri bất giác, đứa nhỏ này thế nhưng đã gầy hốc hác đi.

Nghĩ đến hôm qua tìm không được con gái, lúc này Chân Như Tùng nhớ lại, thấy có chút sợ hãi.

Chân Bảo Lộ mơ mơ màng màng ngủ hồi lâu, mới chậm rãi mở to mắt, vừa mở mắt nhìn thấy gương mặt của phụ thân, mở miệng nhò kêu: "Phụ thân..."

Chân Bảo Lộ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không có sức lực, đầu óc thì mê man. Cẩn thận nghĩ lại chuyện tối ngày hôm qua, lúc này Chân Bảo Lộ mới phản ứng được, mắt đen lúng liếng nhìn Chân Như Tùng, hỏi: "Đại Biểu Ca đâu?"

Nàng nhớ rõ tối hôm qua nàng và Tiết Nhượng ở cùng nhau.

Nghe nữ nhi vừa nói như thế,, Chân Như Tùng cũng nhớ tới thiếu niên tuấn tú tối hôm qua. Ông chưa từng chú ý đến đứa cháu trai này, bây giờ rất cảm kích hắn. Ông nói: "Tất nhiên là quay trở về phủ rồi. Con nha, may mắn là gặp được Đại Biểu Ca, bằng không kêu phụ thân làm sao bây giờ?"

Sau khi bình tĩnh, Chân Bảo Lộ xác thực thấy hành động của mình có hơi quá như một đứa bé giận dỗi, nhìn thấy dáng vẻ ấy của phụ thân nhà mình, thì tự trách nói: " Dạ, Tiểu Lộ sai rồi."

Nhìn cặp mắt rưng rưng nước mắt của con gái, Chân Như Tùng liền mềm lòng, thầm nghĩ: "Con gái hiểu chuyện như vậy, sao ông không thương yêu được? Chân Như Tùng giơ tay khẽ véo nhẹ hai má con gái, nói: "Biết sai là tốt, nếu lần tới lại hồ nháo, xem phụ thân giáo huấn con thế nào."

Chân Bảo Lộ cong môi cười, nàng biết phụ thân mới không nỡ giáo huấn nàng.

Có điều, vừa nghĩ tới chuyện tình hôm qua, Chân Bảo Lộ nhíu mi phiền não, nói: "Nhưng... Tiểu Lộ thật sự không muốn đính hôn cùng Từ biểu ca." Tiểu cô nương sinh bệnh nhìn đặc biệt trắng trong mảnh mai, giọng nói cũng thấp, không có vẻ hoạt bát lanh lảnh như xưa, bây giờ cúi đầu rũ mắt, hàng mi dày lẳng lặng che xuống, "... Đại cữu mẫu không thích Tiểu Lộ."

Chân Như Tùng nao nao.

Đứa nhỏ mới bây lớn, thế nhưng đã nhạy cảm đến trình độ này. Một mặt ông đau lòng con gái, một mặt tự trách, vội nói: "Yên tâm, có phụ thân ở đây, sẽ không có người ép Tiểu Lộ làm chuyện không thích. Chuyện này là lỗi của phủ mẫu, không có thương lượng với Tiểu Lộ đã tự quyết định rồi. Tiểu Lộ không muốn, tất nhiên phụ thân phải đứng bên phía Tiểu Lộ."

Chân Bảo Lộ đột nhiên giương mắt, rất là vui mừng, thì thào nói: "Phụ thân nói thật chứ?"

Chân Như Tùng nói: "Phụ thân khi nào thì lừa gạt Tiểu Lộ? Yên tâm, hết thảy đều giao cho phụ thân xử lý. Tiểu Lộ chỉ cần dưỡng bệnh cho khỏe, ở chỗ Tạ phu tử, phụ thân cũng đã cho ngươi đi xin phép rồi."

Chân Bảo Lộ hiểu được, chuyện tình giữa nàng và Từ Thừa Lãng, là do lão thái thái quyết định, hơn nữa hôm qua phụ mẫu đã đi qua phủ Trường Trữ Hầu thương lượng qua với tổ mẫu, nếu lúc này đổi ý, nhất định phụ thân phải tốn rất nhiều công sức.

Đôi mắt Chân Bảo Lộ ửng đỏ, giọng nói mềm mại: "Cảm ơn phụ thân."

Chân Như Tùng mỉm cười nói: "Khách sáo với phụ thân như vậy làm gì? Cùng lắm thì con phải đáp ứng phụ thân, về sau cho dù có tức giận thế nào, cũng không được lén bỏ ra ngoài."

Chân Bảo Lộ lập tức nhẹ nhàng cười cam đoan nói: "Dạ, Tiểu Lộ nghe lời phụ thân."

Con gái vẫn hoạt bát tốt hơn. Chân Như Tùng khẽ mỉm cười, nói: "Phụ thân nên cảm tạ Tiết Đại Biểu Ca của con thật tốt."

Đại Biểu Ca à.

Chân Bảo Lộ mím môi nghĩ đến Tiết Nhượng hôm qua, cũng thấy mình nên cảm tạ hắn. Lập tức nhíu mi nghĩ, không biết sinh thần của Đại Biểu Ca là khi nào, nàng phải hỏi tỷ tỷ, chờ đến sinh thần của Đại Biểu Ca, nàng nhất định phải chọn một phần lễ vật thật lớn.

.

Chân Như Tùng kêu Chúc ma ma và Hương Hàn, Hương Đào chăm sóc con gái, tận mắt nhìn con gái ăn đồ ăn sáng, mới đi tới Nghi An Cư. Từ Thị vừa nghe phu quân nhà mình muốn nói chuyện với lão thái thái về việc nữ nhi cùng Từ Thừa Lãng đính hôn, tuy rằng thấy đáng tiếc, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt suy yếu của con gái, liền đau lòng, gật đầu nói: "Không bằng để thiếp thân đi nói đi."

Chân Như Tùng biết, nếu để thê tử đi nói, khẳng định lại phải bị mắng, nên nói: "Không cần, ta đây làm phụ thân đã đáp ứng Tiểu Lộ, thì phải do ta tự mình đi. Ta biết ngươi tự trách, nhưng bây giờ đã tìm được Tiểu Lộ về, chuyện này coi như cho qua. Ngươi có rảnh thì hãy quan tâm lo lắng cho Tiểu Lộ là được rồi."

Từ Thị nói: "Dạ, thiếp thân biết rồi."

Chân Như Tùng liền đi Thọ Ân Đường gặp lão thái thái, sớm đem chuyện nói rõ, nói con gái còn nhỏ, không nên đính hôn sớm. Lão thái thái nghe xong, không khỏi giận dữ: "Ngươi nhìn ngươi xem, ngày thường luôn nuông chiều Lộ nhi, hôm qua mới nháo như vậy. Hiện giờ tuổi còn nhỏ, lại có gan to thế, buổi tối mà bỏ đi ra ngoài, nếu không gặp được người quen đưa nàng về, làm sao chỉ có thể đơn giản như vậy?? Thế nào? Tiểu hài tử giận dỗi, ngươi làm người lớn cũng bị hồ đồ theo, đứa cháu kia của ngươi ngày sau có bao nhiêu quý hiếm, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới? Ta là tổ mẫu của Lộ nhi, tất nhiên cũng suy nghĩ vì nàng, ngược lại là ngươi, một lòng cưng chìu đứa nhỏ."

Chân Như Tùng nói: "Nương, mặc dù Thừa Lãng tốt, nhưng Tiểu Lộ cũng là hòn ngọc trong lòng bàn tay nhi tử. Nương nói đúng lắm, Thừa Lãng thật là đứa bé ngoan, nhưng Hoàng Thành lớn như vậy, chẳng lẽ còn tìm không ra người tốt hơn hắn sao?" Suy nghĩ, Chân Như Tùng tiếp tục nói, "... Hôm qua Tiết Nhượng đưa Tiểu Lộ trở về, con ngược lại cảm thấy, bộ dạng đứa nhỏ này khí độ mọi thứ tốt so với Thừa Lãng, nên cũng không phải muốn chúng ta đem Tiểu Lộ hứa gả cho người ta chứ?"

Lão thái thái chán nản nói: "Ngươi đây là già mồm át lẽ phải."

Chân Như Tùng mỉm cười, trước mặt lão thái thái, không ít lời giống bên ngoài, tỏ ra là một nhi tử kính cẩn nghe theo, nói: "Nương, nhi tử biết nương là vì muốn tốt cho Tiểu Lộ, muốn vì nàng sớm kiếm một vị hôn phu tốt. Hiện tại hai đứa nhỏ đều còn nhỏ tuổi, đúng là quan hệ không tệ, nhưng ngày sau như thế nào, ai có thể nói chính xác được? Từ nhỏ con đã yêu thương Tiểu Lộ, không muốn ngày sau hại cả đời nàng. Nương, trước kia người không thích Tiểu Lộ, là vì đứa nhỏ này nghịch ngợm, nhưng bây giờ người nhìn xem, một đứa bé ngoan ngoãn khéo léo, nếu người là thật thương nàng, thì để nàng lớn lên, đến thời điểm thích hợp nói chuyện hôn sự, chúng chọn nhà chồng tốt cho nàng, có được hay không?"

Lão thái thái nổi giận đùng đùng không nói lời nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Như Tùng hạ thấp thái độ, nói: "Nương, chuyện này coi như nhi tử van xin người, được không?"

Khi nào thì nhi tử ăn nói khép nép qua chứ? Lão thái thái liền mềm lòng, thái độ cũng dịu đi một chút, nói: "Ngươi đã nói như vậy, ta còn có thể như thế nào? Không đính hôn thì không đính hôn, tự ngươi đi nói với bên nhạc mẫu đi. Chỉ là hiện nay chúng ta làm ồn ào lên rồi, ngày sau nếu lại có ý muốn kết thân, e là nhạc mẫu của ngươi cũng sẽ không đồng ý nữa. Đến lúc đó Lộ nhi muốn gả cho Từ biểu ca cũng không thành."

Lão thái thái chịu nói vậy, Chân Như Tùng mới như trút được gánh nặng. Ông nói: "Nương yên tâm, ngày sau nhi tử nhất định sẽ tìm cho Tiểu Lộ một vị hôn phu tốt hơn."

Đúng là một phụ thân tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-hoang-hau-duoc-cung-chieu/chuong-30.html.]

Lão thái thái cười: "Được rồi, đừng đứng trước mặt ta cho chướng mắt, nhanh đi tới chỗ con gái bảo bối của ngươi đi."

.

Chân Bảo Lộ dưỡng bệnh hai ngày này, mỗi ngày Chân Bảo Quỳnh đều đem bài học của Tạ phu tử chép lại một phần cho muội muội, mỗi ngày đi qua U U Hiên của muội muội nhiều lần, còn chịu khó hơn so với Từ Thị người làm nương này. Mà Chân Bảo Lộ từ phụ thân biết được, việc hôn sự giữa nàng cùng Từ Thừa Lãng đã hủy bỏ, lúc này mặt mày mới mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy đáng thương, cuối cùng cũng sáng lại.

Chân Bảo Quỳnh coi như là thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới chuyện tình ngày ấy, trong lòng vẫn còn có chút run sợ, "Bình thường muội luôn an phận thủ thường, ngày ấy sao lại chạy ra ngoài? Ngay cả Chúc ma ma và Hương Hàn trong phòng đều không biết."

Chân Bảo Lộ cười cười, vấn đề này phụ thân cũng có hỏi qua, phụ thân yêu thương nàng như vậy, tự nhiên nàng cũng nói ra chi tiết. Chỉ sợ hiện nay cái hang trong vườn đã bị lắp lại rồi.

Vừa mới nói xong, Chúc ma ma bên ngoài cười đến vui vẻ, nói: "Lục tiểu thư, người nhìn xem ai tới thăm người nè?"

Liền thấy rèm che bị mở ra, Tiết Nghi Phương nhiều ngày không thấy giống như bươm buớm nhẹ nhàng chạy vào.

Tiết Nghi Phương nhìn tới Tiểu Biểu Muội trên giường nhỏ, tỉ mỉ tinh tế xem xét một hồi, chau mày nói: "Để ta xem, đang yên lành sao bị bệnh đây? Hơn nữa bị bệnh cũng không nói cho ta biết, còn có xem ta là biểu tỷ không hả?" Tiết Nghi Phương chu môi, rõ ràng chỉ lớn hơn Chân Bảo Lộ một tuổi, lại cứ muốn bày ra bộ dáng đại tỷ tỷ.

Chân Bảo Lộ ngượng ngùng nói: "Chỉ là phong hàn thôi mà."

Tiết Nghi Phương cũng không thuận theo: "Ngươi chính là không coi ta là bằng hữu, nên phạt." Nói xong thì nâng tay nhỏ bé khẽ véo nhẹ cái mũi Chân Bảo Lộ.

Chân Bảo Lộ mỉm cười.

Lúc này Tiết Nghi Phương mới nghĩ tới điều gì, nói: "Đúng rồi, hôm nay là đại ca ta theo giúp ta cùng đi, nghe nói ngày ấy cũng là đại ca của ta đưa ngươi về nhà, thật là trùng hợp. Đúng rồi, đại ca của ta rất quan tâm đến ngươi, Lộ biểu muội, có thể cho đại ca đi vào không?"

Mặc dù Chân Bảo Lộ là đứa bé, nhưng nói như thế nào cũng là tiểu cô nương trong nhà, Tiết Nhượng cũng là biểu ca, cũng không tiện đi vào khuê phòng của biểu muội.

Nhưng Chân Bảo Lộ không thèm để ý, nói: "Ừ, để Đại Biểu Ca vào đi." Dù sao nàng vẫn còn con nít thôi.

Tiết Nghi Phương rất vui mừng, lúc này liền nói: "Ta đi ra ngoài gọi đại ca." Nói xong, thì vội vàng đi ra ngoài rồi.

Chân Bảo Quỳnh nhìn bộ dáng Tiết Nghi Phương hoạt bát, mỉm cười nói: "Mấy ngày không thấy, quan hệ giữa Nghi Phương và Đại Biểu Ca đã gần gũi hơn khá nhiều."

Thật sao?

Chân Bảo Lộ chớp chớp mắt to. Đối với chuyện tình ở phủ An Quốc Công không hiểu rõ, dù sao đó là nhà ngoại tổ của tỷ tỷ, chỉ là rất hợp ý với Tiết Nghi Phương biểu tỷ này. Bất quá, nếu nàng và tỷ tỷ có thể ở chung hòa hợp, vậy vị Đại Biểu Ca mặt lạnh tim nóng, tâm địa thiện lương lại lấy giúp người làm niềm vui kia, đối với muội muội Tiết Nghi Phương của kế mẫu, thân cận nhiều hơn chút cũng không có gì lạ. Dù sao, hắn cũng đối với biểu muội không có bất cứ quan hệ gì này tốt như vậy.

Thật ra hiện giờ, Chân Bảo Lộ có chút hâm mộ Tiết Nghi Phương ---- nếu nàng có ca ca, thì thật tốt bao nhiêu.

Đang nghĩ tới, liền thấy Tiết Nghi Phương cùng Tiết Nhượng tiến vào.

Chân Bảo Lộ nhìn vị thiếu niên cao lớn, thấy y phục của hắn hôm nay là áo cà sa lụa hàng châu màu xanh ngọc sạch sẽ, eo buộc ngọc bội túi thơm, ăn mặc rất là thỏa đáng. Nhớ tới bộ dáng cẩn thận của hắn buổi tối đó, Chân Bảo Lộ lập tức không hề keo kiệt nụ cười của mình, mỉm cười tỏa sáng gọi: "Đại Biểu Ca."

Tiết Nhượng nhìn lại, thấy sắc mặt Tiểu Biểu Muội hồng nhuận, nửa điểm đều không còn vẻ yếu bệnh, ánh mắt liền ôn hòa hơn, đáp: "Lộ biểu muội."

Chân Bảo Lộ tươi cười sáng lạn, còn muốn cảm tạ vị biểu ca này thật tốt, chỉ là Tiết Nghi Phương thích nói chuyện, mấy ngày không gặp Chân Bảo Lộ, thì lôi kéo tay Chân Bảo Lộ líu ríu nói không ngừng, Tiết Nhượng chỉ phải lẳng lặng đứng một bên, nhìn muội muội và Tiểu Biểu Muội nói chuyện.

"...Đang yên lành, ngươi nghĩ như thế nào đột nhiên liền chạy ra khỏi nhà vậy? Nếu ta dám nháo như vậy, nương không đánh gãy chân của ta mới là lạ. Ngươi nói ta nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Vẻ mặt của Tiết Nghi Phương mang theo tò mò hỏi.

Chân Bảo Lộ làm sao không biết xấu hổ nói ra, là vì nàng không muốn đính hôn cùng Từ Thừa Lãng.

Bộ dáng nhăn nhó, Tiết Nghi Phương lại nói nàng không coi mình là bằng hữu, chu cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói: "Ôi, Lộ biểu muội, ngươi thật sự coi ta là người ngoài a? Ngươi yên tâm đi, ngươi nói với ta, ta cam đoan sẽ không nói cho người khác, ngay cả Nhị ca cũng sẽ không nói." Tuổi Tiết Nghi Phương còn nhỏ, cũng rất giữ chữ tín, thích nhất thay người khác giữ bí mật.

Chân Bảo Lộ nhìn tiểu cô nương có hai má tròn trịa trước mặt, tất cả đều là tính trẻ con hồn nhiên, tuổi của cả hai đều chưa tới thời điểm xấu hổ.

Chuyện này cũng không có gì ghê gớm.

Liền nhăn mày nói: "Phụ mẫu muốn cho ta và Từ biểu ca đính hôn, sau khi lớn lên gả cho Từ biểu ca..."

Tiết Nghi Phương lập tức mở to hai mắt, há hốc mồm, lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Ngay cả thiếu niên đứng một bên nãy giờ không nói gì, sắc mặt cũng khẽ xao động.

Chân Bảo Lộ tiếp tục nói: "Ta không chịu, nên giận dỗi cùng phụ mẫu."

Bộ dáng Tiết Nghi Phương như thật sự hiểu rõ, nói: "Ta nghe nương nói, thành thân là việc đại sự, từ từ chọn mới được. Về sau ta chọn vị hôn phu, nhất định phải có quyển tập, trên đó vẽ bức họa, chậm rãi tuyển chọn, nếu như có thể chơi diều cùng ta, vậy là tốt rồi."

Thật đúng là đứa nhỏ. Chân Bảo Lộ cười cười.

Tiết Nghi Phương lại nghĩ tới điều gì, nghi ngờ nói: "Nhưng, ta cảm thấy Từ biểu ca của ngươi tốt vô cùng nha, ta thường xuyên nghe nhiều người lớn khen hắn lắm." Từ Thừa Lãng ở Hoàng Thành có thanh danh vô cùng tốt, trưởng bối thường xuyên lấy hắn ra so sánh cùng con của mình.

Đúng nha, Từ biểu ca đích xác rất tốt. Nhưng nàng lại không nói hắn không tốt.

Chân Bảo Lộ cau mày, rồi sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Chỉ là không muốn thôi..."

Ồ.

Tiết Nghi Phương cái hiểu cái không, vỗ vỗ bả vai Chân Bảo Lộ tỏ ra là đã hiểu: "Ừm, chúng ta cứ từ từ chọn."

Tiết Nhượng nhìn mặt mày tinh xảo của tiểu cô nương trên giường nhỏ tỏ ra vẻ không tình nguyện, bỗng nhiên nghĩ tới đời trước, bộ dáng đáng yêu của nàng mỗi khi ở trước mặt Từ biểu ca, hiểu được tuổi nàng còn nhỏ, chỉ là hiện tại chưa muốn thôi.

Ngày sau thì muốn rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu biểu muội: Đại Biểu Ca mới vừa ăn mì thịt bò dưa chua sao? Qúa chua đi...

Đại Biểu Ca: Buổi tối đến phòng ta, ta cho ngươi ăn thử.

Loading...