Trọng sinh làm giàu - Chương 582
Cập nhật lúc: 2025-09-24 07:24:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vậy thì mấy nhà nhà tầng phòng trống như chúng liên quan gì ." Một thanh niên chất vấn. "Cha là thợ kẹo mạch nha lành nghề ? Nếu khu mà đông khách, nhà thể mở một quầy bán kẹo mạch nha. tin việc ăn sẽ cực kỳ phát đạt đấy." Quý Kiến Quân thẳng trai trẻ và đáp.
Chàng thanh niên đó trầm ngâm một lát. Không chỉ , những khác trong thôn cũng đồng loạt gật gù suy tính.
Quý Kiến Quân đúng trọng tâm, chẳng vòng vo phí lời.
một khi lượng tăng lên, kinh doanh thứ gì cũng sẽ dễ dàng, đây là kiến thức cơ bản mà ai cũng .
Trưởng thôn liền tiếp lời, ông vốn là tài ăn . Lời của ông như vẽ một con đường rộng mở, tươi sáng mắt, khiến khỏi đặc biệt kích động và phấn khởi.
Quý Kiến Quân chẳng thêm gì nhiều. Anh về nhà. Những lời Trưởng thôn với dân làng vốn thiết thực, nhưng với thì còn cần thiết nữa .
Dĩ nhiên, tất cả những chuyện là của vài ngày . Giờ đây, khi tháng Sáu sang, tiết trời oi ả cũng báo hiệu một vụ mùa bội thu đang đến.
Đơn cử như những luống đậu xanh đất chín rộ, thu hoạch nhanh chóng và giờ đang phơi nắng bãi phơi.
Hôm nay Tô Đan Hồng đang thưởng thức đào. Dâu tây, đào và quả sung đều là những loại trái cây cô yêu thích, nên đây khi trồng núi cũng đều là dựa theo sở thích của cô mà chọn.
Thật , cô cũng thích dưa hấu, nhưng vì mong thêm đứa con thứ tư mà năm nay cô đành kiêng khem, động đến một miếng dưa hấu nào. Quả thật là một sự hy sinh hề nhỏ. Anh đào cực kỳ ngon miệng, cô cứ thế ăn hết quả đến quả khác, thành nhiều. Bữa trưa, cô chuẩn một bát mì thịt dê cho Quý Kiến Quân. Lần thịt hai con dê, họ cũng giữ một ít để ăn dần. Cô một bát cho , còn bản thì động đũa. Khi Quý Kiến Quân bước và hỏi, Tô Đan Hồng khẽ : "Em thấy trong khó chịu, chẳng khẩu vị gì nên nuốt nổi. Anh cứ ăn nhé..."
Cô dám thú nhận ăn đào no bụng, bằng chắc chắn sẽ cằn nhằn dứt, đành dối. Nào ngờ, lời cô , Quý Kiến Quân kích động tột độ: "Vợ ơi, em... ? Anh nhớ hồi em mang thai mấy đứa Nhân Nhân, em cũng y chang thế mà!"
Chóng mặt, buồn nôn, chẳng thiết ăn uống gì... đúng là những triệu chứng thai nghén điển hình còn gì!
Dứt lời, Quý Kiến Quân liền đưa cô đến trạm y tế ở thị trấn để kiểm tra xem đúng là mang thai , đến nỗi bát mì thịt dê thơm phức cũng chẳng còn thiết ăn.
Tô Đan Hồng: "..."
Cô ngây , Kiến Quân nhà hồ hởi như , cô cũng đành lòng sự thật. Có điều, nếu cứ thế lên thị trấn kiểm tra thật thì cô đúng là mất mặt c.h.ế.t mất thôi!
"Anh ăn , ăn xong ." Tô Đan Hồng dịu giọng .
"Được." Quý Kiến Quân gật đầu, lập tức đến bàn ăn bát mì thịt dê nóng hổi. Anh gắp vài đũa ăn sạch cả một bát lớn.
Sau đó, đưa cô đến trạm y tế để kiểm tra.
Lúc , Tô Đan Hồng mới thành thật khai báo: "Kiến Quân, em ăn nhiều đào, ăn đến mức no căng bụng, nên mới ăn gì nữa, mang thai ."
Cô dùng ánh mắt rụt rè, e ngại , thăm dò phản ứng của chồng.
Quý Kiến Quân ngây một chút, rõ ràng là ngờ nguyên nhân đơn giản đến , chỉ vì ăn đào đến mức căng bụng thôi ?
Vốn tưởng chuyện sẽ kết thúc ở đó, nhưng đến tối, khi ăn cá, Tô Đan Hồng liền kìm , mặt nôn khan. Mùi cá quá tanh, cô chút chịu nổi.
"Có chuyện gì ? Cá rô em vẫn luôn thích ăn mà." Quý Kiến Quân vỗ lưng cho cô, chút trách móc : "Lại là do ăn quá nhiều đào nên ăn nổi ? Em giả vờ để lừa nữa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-giau/chuong-582.html.]
Mèo Dịch Truyện
Lúc , Tô Đan Hồng oan ức phân trần: "Buổi trưa em ngủ một giấc đến mới dậy, gì ăn miếng đào nào. Cơm cũng là nấu mà, cho gừng ?"
"À, quên mất, chỉ bỏ chút hành lá thôi." Quý Kiến Quân qua món cá, liền .
"Em mà, nặng mùi ai mà ăn nổi. Em mặc kệ đó, tự ăn hết ." Tô Đan Hồng .
Quý Kiến Quân đành chịu, nhưng cũng gật đầu. Tô Đan Hồng uống một chén canh củ sen, đó ăn thêm chút đồ ăn vặt. Cô động đến những món khác, chỉ ăn một chút thấy no .
Quý Kiến Quân dỗ dành: "Ăn thêm một chút nữa ."
"Em ăn no ." Tô Đan Hồng xua tay.
Nói là no, nhưng cô cầm quả sung lên ăn, hơn nữa ăn xong quả sung bao lâu, cô lấy bánh A Giao dùng.
Vì đang trong giai đoạn chuẩn mang thai, nên cô thường xuyên ăn bánh A Giao. Số bánh đều cho thêm rượu hùng hoàng.
Quý Kiến Quân lắc đầu, đó bàn ăn nốt phần còn . Anh thể ăn hết thứ bàn, còn phần của Đại Hắc thì chuẩn sẵn sàng khi họ bắt đầu bữa ăn .
"Anh ông Cao , kỳ nghỉ hè năm nay chừng khu du lịch của chúng sẽ đông khách hơn một chút." Quý Kiến Quân ăn cơm, thủ thỉ với vợ.
"Nghỉ hè là lúc cao điểm của mùa du lịch mà, nhiều trẻ em nghỉ, cha cuối tuần thì sẽ dẫn con cái tới đây du lịch tham quan." Tô Đan Hồng gật đầu , : "Nếu đến lúc đó em mà cao hứng, thì thể qua bên đó đàn vài khúc, thu phí ."
"Vậy đến lúc đó nếu bái sư, mời em dạy cho con họ thì ?" Quý Kiến Quân trêu chọc.
"Cái cũng đúng, điều cũng khả năng lắm. Từ chỗ của họ đến chỗ của chúng cũng gần, hơn nữa họ ở đây cũng lâu, bất tiện." Tô Đan Hồng .
"Nếu như bọn họ tình nguyện mỗi tuần sẽ tới đây nhờ em dạy một hai tiết thì ?" Quý Kiến Quân : "Giống như giáo viên Đổng dạy Nhân Nhân ."
"Vậy cũng , nếu bọn họ kiên nhẫn cùng sức chịu đựng, thì mỗi tuần đến đây cũng tệ. Một tuần em thể dành một ngày để dạy học." Tô Đan Hồng .
Còn về chuyện học phí, mỗi tiết học mười tệ là . Mười tệ đối với việc học loại đàn cổ là một mức giá rẻ bất ngờ, nhưng đàn cổ các loại thì học viên tự đem tới. Dù đàn cổ cũng tương đối tiện lợi để mang theo, hơn nữa cha con cái học loại hình nghệ thuật , bình thường mang theo thêm một cây đàn cổ, cũng chẳng chuyện gì to tát.
cô chỉ dạy mỗi tuần một ngày, chia một lớp học riêng biệt buổi sáng và buổi chiều.
Tô Đan Hồng càng nghĩ càng thấy tâm đắc, quả thực là ý . Dù đây cũng là sở trường của cô, chẳng cô thể thỏa sức vẫy vùng với tình yêu và tài năng đàn cổ của ?
Thấy vợ tâm huyết với ý tưởng , Quý Kiến Quân mỉm mãn nguyện. Anh hề quấy rầy, chỉ cần vợ cảm thấy vui vẻ, thứ khác đều thành vấn đề. Tối hôm đó, hai vợ chồng "giao bài tập" như thường lệ. Tuy nhiên, khi cuộc yêu đang nồng nhiệt, Tô Đan Hồng bỗng thấy bụng khó chịu. Dù , cô vẫn cố gắng chịu đựng, kiên trì thành "bài tập" lãng mạn .
Thế nhưng, cảm giác khó chịu ở bụng của Tô Đan Hồng vẫn tiếp diễn ngày hôm , thậm chí còn kèm theo triệu chứng buồn nôn. Một sự ghê tởm khó tả, lợm giọng cứ trực trào lên.
Tô Đan Hồng khẽ nhíu mày, tự bắt mạch. Dòng mạch đập ngón tay khiến cô c.h.ế.t sững.
"Dòng mạch ... chẳng lẽ là... ư?" Tô Đan Hồng thì thầm, giọng vẫn còn đầy vẻ hoang mang.