Trọng sinh làm giàu - Chương 569

Cập nhật lúc: 2025-09-24 00:08:03
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng đàn uyển chuyển như suối chảy róc rách, trôi dài bất tận, trong trẻo thánh thót, cứ thế len lỏi tâm hồn . Chẳng những Chân Miêu Hồng và Quách Hoài Thần lầu hai đắm say đến ngây ngất, mà ngay cả mấy cha con Quý Kiến Quân ở tầng một – những vẫn thường xuyên Tô Đan Hồng chơi đàn – cũng giấu nổi vẻ mặt hưởng thụ.

 

Khi khúc nhạc dứt, Chân Miêu Hồng và Quách Hoài Thần mới bừng tỉnh khỏi cơn mê. Quách Hoài Thần liền kích động bật dậy, vỗ tay thật mạnh. “Dì Đan Hồng ơi, kỹ thuật chơi đàn của dì đúng là đạt đến cảnh giới cao thủ !” Cậu cực kỳ hưng phấn thốt lên.

 

“Thật lòng em, em là tiểu thư khuê các lạc từ thời cổ đại đến đây đó?” Chân Miêu Hồng bật hỏi.

 

Tô Đan Hồng thì thoáng sững , nhưng khi thấy vẻ mặt buồn bất lực của chị , cô Chân Miêu Hồng đang đùa nên cũng phối hợp đáp : “Chị ?”

 

“Cái con bé ! Chúng quen lâu như , thế mà em cứ giấu chị mãi, đến tận hôm nay chị mới em còn chơi đàn cổ đấy!” Chân Miêu Hồng với vẻ trách yêu phấn khích.

 

Thật , Chân Miêu Hồng lớn hơn Tô Đan Hồng chín tuổi, nên gọi “con bé” cũng chẳng gì là bất lịch sự.

 

Tô Đan Hồng đáp: “Em mới học năm nay thôi, với cũng chỉ đánh đánh đúng mỗi khúc .”

 

“Kỳ nghỉ hè năm nay, cháu đưa cháu và cha đến Dương Châu, học đàn ở đó. Cô giáo còn khen cháu tài năng thiên bẩm, bảo cháu lớn lên ở nông thôn đúng là phí phạm một nhân tài, còn cháu ở thêm một thời gian nữa để cô truyền thụ thêm nhiều kỹ năng hơn, nhưng cháu nên cô giáo buồn lắm luôn!” Tường Tường hồn nhiên kể.

 

“Cái thằng nhóc lanh lợi , ăn trôi chảy thật đấy!” Chân Miêu Hồng trêu chọc.

 

Tường Tường gật gật đầu, hào hứng hỏi: “Dì ơi, dì nghĩ là nếu khách du lịch đến đây, cháu và cháu cùng đàn một khúc nhạc để tạo hứng khởi cho họ thì sẽ thích hơn ạ?”

 

“Chắc chắn ! Nếu các cháu đồng ý biểu diễn, lúc đó nơi của chúng chắc chắn sẽ trở thành điểm thu hút đặc sắc và tuyệt vời nhất!” Nghe Tường Tường , Chân Miêu Hồng vội vàng lên tiếng khẳng định. Chuyến ghé thăm , gia đình họ Quý mang đến cho Chân Miêu Hồng và Quách Hoài Thần quá nhiều bất ngờ thú vị. Chân Miêu Hồng thì gì, nhưng Quách Hoài Thần thì quả thực tâm phục khẩu phục.

 

Cả nhà dì Đan Hồng của đúng là tài năng ẩn giấu mà!

 

Quý Phúc chơi piano xuất sắc đến , nhưng ngờ dì Đan Hồng còn chơi đàn cổ tài tình đến thế. Đó là đầu tiên chiêm ngưỡng thế giới nghệ thuật rộng lớn bên ngoài, và say mê đến ngây dại, cuốn hút. Nghe xong khúc đàn, tâm hồn Quách Hoài Thần như gột rửa, khiến cả cảm thấy vô cùng thư thái. Kỹ năng đánh đàn bậc thầy e rằng cũng chỉ đến mức mà thôi!

 

Mèo Dịch Truyện

Thời gian trôi quá nhanh, bữa cơm trưa, hai con họ trở về.

 

Sáng nay, Tô Đan Hồng dẫn Chân Miêu Hồng xem khu ký túc xá. Vừa thấy, Chân Miêu Hồng tấm tắc khen ngợi: thiết kế nhã nhặn, độc đáo, đơn giản và thoáng đãng. Điều quan trọng hơn là bốn khu vườn hoa ở lầu đều chăm chút cực kỳ . Chẳng hạn như hôm nay, ba gốc hoa mai trong sân đang nở rộ, vô cùng xinh . Những bông mai đỏ tươi tắn, chỉ mới đến gần ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, khiến lòng khỏi cảm thấy vui vẻ. Đây chính là điểm nhấn tô điểm cho gian mùa đông của ký túc xá.

 

Vào những mùa khác, ba khu vườn hoa còn cũng sẽ khoe sắc, thu hút ánh , quả thực tuyệt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-giau/chuong-569.html.]

Phía bên là khu trại nuôi ngựa. Hiện tại, mỗi ngày những chú ngựa đều đưa xuống núi để sinh hoạt trong trại, đến chạng vạng chạy lên núi, chỉ quanh quẩn trong khu đất khoanh vùng, vô cùng tiện lợi. Tuy nhiên, đây chỉ là phương án tạm thời. Dự kiến sang năm, họ sẽ trực tiếp thuê đến chăm sóc tại trại, để ngựa cần di chuyển lên núi nữa mà sẽ nuôi trại.

 

Sáng nay, khi Quý Phúc đàn xong, Quách Hoài Thần Nhân Nhân và Tường Tường đưa đến vườn trái cây. Nếu sợ còn đủ thời gian, họ tham quan cả hồ chứa nước.

 

thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đến buổi chiều.

 

Sau bữa trưa, Tô Đan Hồng và hai con cũng trở về. Chân Miêu Hồng tặng Nhân Nhân và Tường Tường ba phong bao lì xì lớn. Riêng Quách Hoài Thần thì nhận lì xì từ dì Đan Hồng, bởi theo phong tục ở đây, 18 tuổi dù kết hôn cũng sẽ lì xì. Hai con chất đầy đồ lên xe về nhà.

 

Vừa về đến nhà, sắc mặt hai nhà họ Quách tối sầm: "Anh cứ nghĩ con em sẽ ở ăn Tết bên đó chứ!"

 

"Thôi nhảm , mau qua đây dọn đồ!" Chân Miêu Hồng bực bội giục.

 

"Cha, cha đúng là một sai lầm lớn! Cha nhà dì Đan Hồng tuyệt vời đến mức nào , thật sự khiến khó quên mà!" Quách Hoài Thần mở cốp xe dọn đồ kể.

 

Trước khi , cũng nghĩ sẽ chẳng gì đặc biệt. giờ về , cứ thầm nghĩ, thời gian trôi nhanh thế, còn bao nhiêu chỗ khám phá! "Khiến khó quên ư? Vậy con ?" Cậu hai nhà họ Quách trêu.

 

"Con cũng lắm chứ, nhưng chẳng về ăn Tết cùng cha ? Nếu , con thật sự bên đó đấy. Món ăn dì Đan Hồng cực kỳ ngon, hơn nữa cha còn gặp Nhân Nhân và Tường Tường , bọn nhóc đều thú vị cả." Quách Hoài Thần đáp.

 

"Thành tích học tập của Nhân Nhân thế nào?" Cậu hai nhà họ Quách hỏi.

 

Nhân Nhân là con nuôi của vợ ông, cũng là con nuôi của ông, mà đến giờ ông vẫn từng gặp mặt thằng bé. "Hoàn là một thiên tài!" Quách Hoài Thần giơ ngón tay cái lên, hào hứng kể: "Năm nay mới học lớp 7 mà tiếng Anh lưu loát, dù đạt đến cấp 4 chuẩn mực. Hơn nữa, thành tích các môn khác cũng luôn đầu khối. Nó còn chơi bóng rổ, đàn piano, thư pháp, 6 giờ sáng tự giác dậy chạy bộ. Con từng thấy đứa trẻ nào tính kỷ luật cao đến thế!"

 

Nói đến đây, chính Quách Hoài Thần cũng khỏi lấy tự hào. "Cha mà xem, em trai của con giỏi giang đến mức nào chứ? Cứ như gì là , ngay cả nấu cơm cũng tự xoay xở . Quả đúng là tài năng mà!" "Con quá lên đấy chứ?" Cậu hai nhà họ Quách ngỡ ngàng, con trai hỏi.

 

"Con nào dám lừa cha! Nhân Nhân quả thực chính là hình mẫu lý tưởng mà cha luôn mong con và cả sẽ trở thành khi trưởng thành." Quách Hoài Thần đáp, nhưng thầm tiếc nuối. Bởi thằng bé và cả đều phát triển theo hướng mà cha chúng nó kỳ vọng.

 

"Đừng mà nghi ngờ con nuôi em!" Chân Miêu Hồng cũng lên tiếng. "Anh nghi ngờ. Nếu thật sự xuất sắc như thì em thể đón thằng bé qua Thành phố Đại học để học tập, bên sẽ thích hợp với nó hơn." Cậu hai nhà họ Quách trầm tư . Ông hai con trai, thực thiếu nối dõi, nhưng cả con trai cả lẫn con trai thứ đều theo con đường ông mong , khiến ông kế nghiệp ưng ý. Nếu con nuôi đủ khả năng, ông thể bồi dưỡng thằng bé, đúng ?

 

"Anh thôi thì hơn! Nền giáo dục ở Thành phố Đại học thể sánh bằng những gì Nhân Nhân đang hưởng bây giờ? Anh ông nó lai lịch thế nào ?" Chân Miêu Hồng, thể hiểu chồng đang toan tính điều gì, tức giận .

 

"Lai lịch gì?" Cậu hai nhà họ Quách ngây một lúc, về phía con trai .

 

Quách Hoài Thần cũng rõ lắm, mới một ngày, kỹ nên nắm rõ. "Ông nó là một giáo sư về hưu của Đại học Bắc Kinh. Hiện giờ, ông đang chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho mấy em Nhân Nhân ở thị trấn. Nhân Nhân xuất sắc như thế đều là do ông bồi dưỡng, Thành phố Đại học mà so bì !" Chân Miêu Hồng .

Loading...