Trọng sinh làm giàu - Chương 539

Cập nhật lúc: 2025-09-23 12:13:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi dặn Quý Phúc trở về nghỉ ngơi, Tô và thím Dương chuyện trò ngớt. Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp bát đũa, cả hai cùng tới khu nhà trọ bên .

 

Thím Dương khen ngớt về khu nhà trọ bốn tầng . "Chỗ còn và mới hơn cả nhà ở trong thành phố chứ?" Thím Dương .

 

"Chỉ là bố trí hợp lý lắm, phòng nào phòng tắm nhà vệ sinh riêng cả." Mẹ Tô nhận xét.

 

"Vùng nông thôn thì đủ tiện nghi như thế, hơn nữa một tầng cũng chỉ năm phòng, phiên tắm rửa là mà." Thím Dương .

 

" khách sạn bên ngoài đều trang những thứ cơ." Mẹ Tô .

 

"Cũng chẳng gì. Bảo Kiến Quân xây một nhà tắm công cộng ở phía khu nhà trọ sẽ hơn ?" Thím Dương đề xuất. Dưới khu nhà trọ, ngoài bốn vườn hoa , còn hai mảnh đất trống nhỏ, thể xây nhà tắm công cộng.

 

"Cũng đúng nhỉ. Sau Kiến Quân trở về với nó, mùa hè đông thế thì nên xây một cái." Mẹ Tô đồng tình.

 

Hai cùng tưới nước cho hoa trong vườn, thím Dương : "Đan Hồng bí quyết chăm hoa khéo thật, nên những bông hoa phát triển bao! Nếu trong thành phố đến đây, chắc chắn sẽ thích thú."

 

" thế, còn ba cây hoa mai , đến lúc nở hoa, phong cảnh nhất định sẽ . đến những con ngựa núi, cảm thấy nếu thể xây dựng một trường đua ngựa thì sẽ tuyệt." Mẹ Tô bày tỏ.

 

"Nếu như trường đua ngựa, thấy ở ngay chân núi là nhất. Có điều mảnh đất bây giờ đang dùng để trồng lương thực, là đất của nhà họ Trần, nhà họ Từ, và hai mảnh của nhà họ Hà." Thím Dương , .

 

Mỗi mảnh đất của họ đều rộng hơn ba trăm mét vuông, rộng rãi.

 

"Cũng chẳng liệu họ bán . Kiến Quân , hình như Kiến Quân cũng để ý mấy mảnh đất đó , khu đó sát với núi nữa chứ." Mẹ Tô .

 

"Chắc chắn là họ sẽ vui vẻ đồng ý bán thôi, đất đai đấy mà, thứ gì cao siêu . mà nếu mua thì giá chắc chắn sẽ rẻ nhé." Thím Dương , giọng đầy kinh nghiệm.

 

Ở vùng của họ cũng từng bán đất, một mảnh đất rộng giá cũng tầm hai ngàn đồng, chẳng hề rẻ chút nào. "Hơn nữa, họ chắc chắn Kiến Quân sẽ dùng để xây trường đua ngựa, thế nào cũng sẽ đội giá lên cao hơn nữa cho xem." Thím Dương bổ sung.

 

"Cùng một thôn với , thể chứ?" Mẹ Tô liền bất mãn mặt. "Dù cũng chẳng cách nào , ngoài nhà họ Trần , thì nhà họ Từ và nhà họ Hà cũng chẳng hạng gì cho cam." Thím Dương lắc đầu, thở dài.

 

"Thôi thì đừng để chuyện mua bán thành mà kết thù kết oán là ." Mẹ Tô dặn dò.

 

"Cho dù họ nữa, Kiến Quân giờ đây trong thôn ai nấy tin tưởng và quý mến. Nếu họ dám ngang ngược hống hách trong thôn, thì họ cũng sẽ chẳng yên !" Thím Dương hừ lạnh. Nghe cũng lý, Mẹ Tô gật đầu yên tâm, con rể nhà bà tuy là hiểu chuyện và hiền lành, nhưng cũng dạng dễ bắt nạt.

 

Hai bà về đến nhà, cả nhà lúc đều đang quây quần xem TV. Riêng Quý Phúc thì xem, bé ở tầng hai luyện tiếng Anh. Năm nay, ông Trương nhờ giáo viên Đổng mua về từ thành phố Đại học ít băng ghi âm tiếng Anh, còn cả những bài hát tiếng Anh sôi động nữa. Ông Trương hề tiếng Anh, ông là cựu giáo sư khoa Trung Quốc học, nhưng ông hiểu rõ, học một ngôn ngữ, nhất định thật nhiều, thật nhiều, dù quen thuộc cũng sẽ thành thói quen thôi.

 

thì lũ trẻ bây giờ đang học ở thị trấn, tuy rằng chất lượng giáo dục ở đây quá tệ, nhưng xét cho cùng thì thể nào so sánh với những ở thành phố lớn bên ngoài. Ông Trương đương nhiên đặt một nền móng vững chắc cho đứa cháu trai lớn của .

 

Trong đó, tiếng Anh chính là một mục tiêu trọng điểm. Còn về các môn học khác, ông Trương đều thể tự tay kèm cặp , sách bài tập cũng sẽ điều chỉnh độ khó để Quý Phúc học tập. Có ông ở đây, Quý Phúc dù đang học ở thị trấn, nhưng chắc chắn sẽ thua kém bất kỳ học sinh nào ở các trường lớn trong thành phố.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-giau/chuong-539.html.]

"Nhân Nhân ?" Mẹ Tô hỏi. "Nhân Nhân đang học tiếng Anh ở tầng hai, em học hành chăm chỉ luôn đó ạ." Yên Nhi cũng thốt lên, giọng điệu đầy ngưỡng mộ.

 

Cô bé cảm thấy việc học của đủ khắc khổ , nhưng ngờ so với em trai lớn thì căn bản chẳng thấm .

 

Cô bé em trai thể hát những bài hát tiếng Anh một cách trôi chảy, hơn nữa vốn từ vựng còn khiến khác kinh ngạc. Thằng bé mới học lớp bảy, mà những từ mới chỉ trong sách giáo khoa tiếng Anh cấp ba mà bố cô bé lấy cho cô bé học.

 

Hơn nữa, phát âm của em còn vô cùng chuẩn và tự nhiên, quả thực khiến trầm trồ.

 

"Vậy cứ để thằng bé học , đừng phiền nó." Mẹ Tô , mặt đầy vẻ vui mừng và tự hào.

 

Thái độ học tập của cháu ngoại bao giờ khiến lớn bận tâm lo lắng.

 

"Ngoại ngữ bây giờ cần thiết lắm đấy. Ngày xưa chỗ chúng một thanh niên trí thức về đây, giỏi ngoại ngữ. Thành phố Đại học nước ngoài đến giao lưu học tập, lúc còn lặn lội từ xa đến mời cô phiên dịch đấy!" Thím Dương kể.

 

"À, , chính là nữ thanh niên trí thức đó chứ gì, hồi đó cả vùng ai mà chẳng ." Mẹ Tô gật đầu .

 

", chính là nữ thanh niên trí thức đó."

 

Năm đó, quả thật một như ở đây. Việc đó từng khiến cả đội sản xuất cảm thấy là vinh dự, cho nên mới phá lệ, để cô về thành phố.

 

Yên Nhi, Tê Tê và Viện Viện đều thích hai bà kể chuyện ngày xưa. Các cô bé say sưa, hết chuyện cô thanh niên trí thức xinh bao trai theo đuổi nhiệt tình chỉ để cô vui lòng, đến chuyện cô vẫn giữ vững lập trường chút động lòng.

 

Chủ đề kết thúc, liền chuyển sang thời kỳ đánh đuổi quân xâm lược Nhật Bản.

Mèo Dịch Truyện

 

Thế hệ các bà đều trải qua giai đoạn , vô cùng hỗn loạn và đầy biến động.

 

Câu chuyện trở nên sôi nổi hơn khi ông Trương cũng nhập cuộc, ông Dương cũng tới góp vui, tạo nên một khí cực kỳ náo nhiệt.

 

Mãi đến tận mười một giờ đêm, dù vẫn còn hăng say trò chuyện, nhưng vì thời gian muộn, mới chịu giải tán, ai về nhà nấy để ngủ.

 

Tuy Quý Kiến Quân mặt ở nhà, nhưng việc vẫn diễn vô cùng thuận lợi và suôn sẻ như thường lệ, gì đáng lo. Mỗi ngày, đều nên gì. Đại Hắc vẫn canh gác nhà cửa cẩn mật, còn cô bé Yên Nhi cũng lên núi phụ giúp hái trái cây.

 

Nho của năm nay thu hoạch xong ngay ngày hôm và chuyển tất cả về thành phố đại học.

 

Năm nay, Giám đốc Hà cũng đến mua ít nho. Ông Trương cẩn thận ghi sổ cho ông . Sổ sách của ông Trương đương nhiên chi tiết hơn của Quý Kiến Quân nhiều. Tuy nhiên, ông Trương bán cho Giám đốc Hà theo giá sỉ, ngang với giá mà Tô Tiến Đảng và ông Tần lấy hàng, nên cũng coi là ưu đãi.

 

Bình thường, Quý Kiến Quân còn thể bán cho Giám đốc Hà với giá thấp hơn một chút so với giá sỉ. Ông Trương khi ghi sổ xong sẽ đưa cho Giám đốc Hà xem, rằng đây là giá bán buôn.

 

Giám đốc Hà lướt qua quyển sổ, quả thật giá nhỉnh hơn một chút so với khi mua của Quý Kiến Quân. ông cũng hiểu đây là mức giá sỉ chung, chẳng qua đây Quý Kiến Quân đặc biệt ưu ái ông mà thôi. Dù thì cũng chỉ chênh lệch một chút tiền nhỏ, ông tất nhiên sẽ so đo khó ông Trương.

 

Sổ sách hàng ngày của ông Trương ghi chép vô cùng kỹ lưỡng, và mỗi ngày đều thanh toán một . Mãi cho đến ngày hai mươi tháng Tám âm lịch, còn bao lâu nữa là đến ngày khai giảng, Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng mới cùng Tường Tường trở về. Thằng bé Tường Tường vẻ đen ít, nhưng đôi mắt trở nên thông minh và lanh lợi hơn hẳn .

Loading...