Trọng sinh làm giàu - Chương 537
Cập nhật lúc: 2025-09-23 12:13:25
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ trở về, Vân Đại Hải và Vân Hạo rời từ lúc nào.
Lịch dạy của Quý Kiến Văn là cố định, thể đổi. Hôm nay, cửa hàng của Vân Lệ Lệ tấp nập khách , buôn bán vô cùng thuận lợi, nên tâm trạng cô cũng phấn chấn hẳn.
Nhớ đây, khi hợp tác ăn với Quý Vân Vân, cô đổ ít tiền đó. Khoảng thời gian đúng là những ngày tăm tối nhất cuộc đời cô, thậm chí việc trả nợ tiền nhà đây cũng chẳng khó khăn bằng!
Thế nhưng, cô cũng học nhiều điều từ Quý Vân Vân. Chẳng hạn như bí quyết chọn mua quần áo: luôn nắm bắt xu hướng thị trường, chỉ cần mẫu mã hợp thời mà còn cách định giá. Dù là nhập hàng rẻ, cô vẫn theo hướng kinh doanh hàng cao cấp. Tất nhiên, Vân Lệ Lệ bán đồ quá xa xỉ, cô chỉ tập trung phân khúc tầm trung – quá rẻ cũng chẳng quá đắt.
Cộng thêm khả năng giao tiếp khéo léo, cách " giá" hoặc đưa các ưu đãi hợp lý. Hơn nữa, vì từng kinh nghiệm với vấn đề chất lượng ở nhà máy may mặc đây, nên giờ cô đặc biệt chú trọng đến từng đường kim mũi chỉ, đảm bảo chất lượng sản phẩm.
Nhờ , năm nay công việc kinh doanh của cô thực sự phất lên trông thấy.
"Mẹ ơi, hôm nay nấu nhiều món ngon thế ạ?" Vân Lệ Lệ tươi hỏi.
"Con với Kiến Văn đều vất vả . Mẹ ở nhà nhàn rỗi, đương nhiên chút đồ ăn ngon tẩm bổ cho hai đứa." Mẹ Quý hiền, liếc con trai một cái. Anh vẫn tha thứ cho bà.
Dù vẫn tha thứ , nhưng sắc mặt Quý Kiến Văn cũng dịu nhiều. "Cũng may ở nhà nấu cơm giúp bọn con đấy ạ, thì chỉ hai vợ chồng con, cứ bữa đói bữa no, ăn vội ăn vàng cho qua bữa. Giờ Kiến Văn cũng da thịt hơn nhiều ." Vân Lệ Lệ múc cho Mẹ Quý một chén canh củ cải xương, .
Mẹ Quý thấy sắc mặt con trai nhẹ nhõm hơn một chút, bà thầm nghĩ thiên vị cô con dâu nhỏ nhất quả nhiên chẳng sai chút nào. Mỗi chuyện gì xảy , cô luôn cách giúp bà giải quyết. Nhìn xem, chỉ vài lời khiến Quý Kiến Văn bớt giận ít .
Cũng như hôm qua, bà than tiền, cô lập tức nhét cho bà một trăm đồng. Thật sự là một đứa con dâu hiếu thảo.
"Kiến Văn , con ăn thêm chút . Lệ Lệ con cũng , ăn nhiều . Hai đứa vì trả nợ tiền mà vất vả nhiều , giờ thì chuyện định, các con chú ý bồi bổ sức khỏe nhé." Mẹ Quý dặn dò.
Quý Kiến Văn khẽ gật đầu, đó bắt đầu dùng bữa.
Bữa cơm ấm cúng kết thúc trong bầu khí vui vẻ. Ăn xong, Vân Lệ Lệ hề né tránh việc rửa bát. Cô Kiến Văn là con hiếu thảo, nên bản cũng thể lười biếng khi ở nhà chồng.
Rửa bát xong, Vân Lệ Lệ liền xuống tầng , nhấc điện thoại gọi cho con gái.
Cô gọi đến ủy ban thôn, nhờ họ phát loa gọi Yên Nhi điện thoại. Vừa cúp máy, năm phút cô gọi thì đúng lúc con bé đến.
"Yên Nhi, con ăn cơm ?" Quả nhiên, đầu dây bên liền vang lên giọng lanh lảnh của con gái, Vân Lệ Lệ mỉm hỏi.
"Con ăn xong ạ. Con ăn với các em của Nhân Nhân. Mẹ ăn cơm ?" Yên Nhi đáp.
"Mẹ ăn ." Vân Lệ Lệ bật , qua giọng cũng thể cảm nhận con gái đang vui vẻ ở quê.
"Mẹ ơi, với cha cãi ạ?" Yên Nhi hỏi, giọng chút lo lắng.
"Mẹ với cha con gì mà cãi chứ! Chuyện là giữa cha con với bà nội thôi, cha con giận bà nội, liên quan gì đến ." Vân Lệ Lệ trấn an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-giau/chuong-537.html.]
"Vậy cha giờ ạ?" "Con cần lo lắng , tính cha con thế nào chẳng lẽ con , giận dỗi cùng lắm là một ngày thôi . Mà , con ở bên đó thấy tòa nhà trọ bốn tầng của bác ba ?" Vân Lệ Lệ chuyển đề tài, hỏi.
Nghe giọng bình thản, Yên Nhi trong nhà chuyện gì to tát, cô bé cũng yên tâm phần nào. Nghe hỏi, con bé tít mắt đáp: "Đẹp lắm ạ, còn cực kỳ xa hoa nữa chứ! Đồ đạc bên trong đều mới tinh, mỗi phòng đều treo tranh và thư pháp, đoán xem là của ai sáng tác?"
"Của ai cơ?" Vân Lệ Lệ tò mò.
"Là kiệt tác của Viện Viện và Nhân Nhân đó ! Hai họ giỏi kinh khủng luôn. Nếu mà thấy nét thư pháp Nhân Nhân bằng bút lông, sẽ kinh ngạc cho xem, nó giống hệt như trong sách in . Tranh của Viện Viện cũng kém , em vẽ ngựa, trâu, dê, còn cả lừa nữa. Cả cảnh đàn vịt hồ chứa nước em cũng phác họa, sống động như thật, trông cứ như cảnh tiên hiện !" Yên Nhi hăm hở kể một tràng, dùng đủ thứ lời hoa mỹ.
Vân Lệ Lệ con gái kể mà trong lòng phấn khởi: "Đẹp đến mức độ đó luôn con?"
"Thật mà ! Mỗi tháng tranh trang trí trong phòng đều đổi, thư pháp cũng . Tất cả đều do ông nội Trương gọi tới treo lên. Dưới nhà còn bốn khu vườn hoa ở bốn hướng đông tây nam bắc, bên trong trồng nào là cúc, là lan, cả hoa mai, hoa hồng nữa, và còn hai cây mộc hương to nữa chứ! Nhìn mắt vô cùng!" Yên Nhi hào hứng xác nhận.
"Vậy theo con, bác ba thể khu du lịch ?" Vân Lệ Lệ tò mò hỏi. "Đương nhiên là chứ ! Mẹ , bác ba còn mua về nhiều ngựa, đúng là ngựa thật đó , hiếm thấy lắm, còn cả trâu, dê nữa. Bây giờ còn thêm hai con lừa nhỏ nữa chứ, đủ các loại động vật luôn!" Yên Nhi khẳng định chắc nịch.
Với thế hệ Yên Nhi, những loài vật đều là thứ hiếm lạ, chỉ thấy trong sách giáo khoa hoặc qua phim ảnh, nên việc tận mắt thấy khiến cô bé vô cùng thích thú.
Vân Lệ Lệ nhắc nhở con: "Năm nay con sắp lên lớp mười đó, ôn bài , thể chỉ mải chơi nhé." "Con mà . Gần đây con đang học đàn dương cầm với Nhân Nhân." Yên Nhi đáp.
"Học dương cầm ư?" Vân Lệ Lệ chút bất ngờ.
" ạ. Nhà bác ba mua một cây đàn dương cầm, Nhân Nhân ngày nào cũng tập đàn, nên con mới theo học cùng . Anh cũng vui vẻ dạy cho con lắm." Yên Nhi giải thích.
"Nếu con thật sự hứng thú, chờ tiền, sẽ mua cho con một chiếc." Vân Lệ Lệ hứa hẹn.
"Không cần , con tính kiên nhẫn , học chơi cho vui với Nhân Nhân là ạ." Yên Nhi vội vàng .
"Tê Tê ?" Vân Lệ Lệ hỏi.
"Tê Tê ôm cây đàn guitar của nó, dạo đang học nhạc pop. Nó bảo nếu khách đến, sẽ chơi cho họ , xem như là một nét đặc sắc của quán !" Yên Nhi : "Mà nó đàn cũng trò đấy chứ, hát cũng phết!" "Anh cả của nó chơi dương cầm, còn giỏi thư pháp nữa, chắc nó thấy nên cũng cảm thấy chút áp lực." Vân Lệ Lệ cũng . " thế, hồi ông nội Trương bảo Viện Viện vẽ tranh, bảo Nhân Nhân thư pháp, chuẩn đem tranh treo ở nhà trọ. Thằng bé Tê Tê thấy cũng gì đó, điều chẳng gì nổi bật. Giờ đang cố gắng học đàn guitar, mà đàn cũng đến nỗi nào ." Yên Nhi .
Mèo Dịch Truyện
Hai con trò chuyện một lúc mới cúp điện thoại.
Vân Lệ Lệ trở về, Quý Kiến Văn liền hỏi: "Em gọi điện thoại cho Yên Nhi ?"
"Vâng, con bé giờ ở quê vui vẻ lo nghĩ gì, còn cùng Nhân Nhân học chơi đàn dương cầm nữa chứ." Vân Lệ Lệ .
Quý Kiến Văn cũng mỉm : "Nhân Nhân kiểu gì cũng thành công." " , bố là chú Ba và thím Ba (Tô Đan Hồng), Giáo sư Trương tận tình dạy dỗ, thằng bé nhất định sẽ thành tài." Vân Lệ Lệ .
Ngẫm cũng thấy, trong mấy em, gia đình cô và gia đình Tô Đan Hồng là coi trọng việc bồi dưỡng thế hệ nhất. Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan thì hai họ căn bản chẳng hề để tâm đến chuyện .
Ví dụ như cháu gái Hiểu Trân, hiện giờ nhà máy việc. Cũng may là chú ba chỗ cho , bằng một cô gái nhỏ bé như xưởng, dễ mấy thanh niên khác lừa gạt. Đương nhiên, Quý Mẫu Đan chỉ mong con bé sớm yên bề gia thất thôi.