Trọng sinh làm giàu - Chương 510
Cập nhật lúc: 2025-09-23 12:12:57
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"À." Tô Đan Hồng . " , hôm qua thấy cái áo khoác da thằng nhóc cũng cũ nên may cho nó cái áo mới." Dì Dương đáp.
"Cứ để bà nội Cà Tím may cho thằng bé, cũng bớt bận tâm." Tô Đan Hồng .
Cà Tím là tên mật của con trai Đại Nha.
"Bà nội Cà Tím thì giỏi ruộng đấy, chứ may vá thì tệ lắm. Cái áo khoác nó đang mặc là bà may đấy, khâu lộn xộn cả lên, con mà chịu nổi." Dì Dương .
Tô Đan Hồng bật . Dì Dương hỏi: "Đây là chăn gối mới mua hả?"
"Dạ, con biếu và cha nuôi ạ." Tô Đan Hồng .
Mèo Dịch Truyện
Dì Dương ngẩn , cứ tưởng là Hồng mới mua về, tiện đường ghé qua thì mang luôn, ai dè mua riêng cho hai vợ chồng bà. Dì Dương vội : "Không cần , cần , nhà vẫn mà. Cái chăn bông ở nhà may năm ngoái xong, còn mới toanh. Con cứ mang về cho Kiến Quân dùng ."
Với họ, chiếc chăn may từ năm ngoái quả thật vẫn còn mới. Giờ thì họ cũng già , chứ ngày xưa hồi còn trẻ, mùa đông mơ cũng chẳng chăn ấm như thế mà đắp, dùng chăn nhồi cỏ khô thôi!
"Con với Kiến Quân cũng mua ạ, những khác trong nhà đều cả. Bộ là mua cho cha nuôi nuôi dùng." Tô Đan Hồng . "Làm gì mà dùng đến!" Dì Dương vội vàng đáp.
"Sao dùng tới? Ở chỗ cha nuôi, chỗ cha chồng con nữa, đến ruột của con cũng , nên và cha nuôi đương nhiên cũng chứ ạ. Hơn nữa tối qua lạnh cóng cả , sáng nay ngủ dậy con còn thấy một lớp băng giá dày đặc mặt đất." Tô Đan Hồng .
"Tối qua đúng là lạnh thật." Dì Dương đáp lời.
Tuyết rơi nhưng băng giá vẫn phủ dày đặc, đến cả mái nhà cũng trắng xóa.
"Đây là chăn tơ tằm nhất, và cha nuôi cứ đắp. Nếu vẫn thấy lạnh thì trải thêm một cái chăn bông bên , đảm bảo sẽ ấm vô cùng." Tô Đan Hồng dặn dò. Dì Dương cuối cùng cũng xuôi lòng nhận lấy.
Tối hôm đó, hai ông bà liền mang dùng ngay. Sau đó, hai vợ chồng già khỏi cảm thán: " là nuôi ba đứa con trai bằng một đứa con gái nuôi!"
Nói gì, ba đứa con trai đứa nào hỏi han xem vợ chồng ông bà lạnh ? Đêm qua hai vợ chồng ông bà quả thực lạnh, đắp đến hai cái chăn bông vẫn còn run cầm cập.
Mà cũng chẳng trách , bọn họ đều quen với cảnh mùa đông lúc nào cũng lạnh cóng .
"Cái chăn nặng nhưng mà ấm thật đấy, cả cái gối cũng ." Dì Dương . Chiếc chăn tơ tằm khá nhẹ, chỉ nặng hai cân nhưng giữ ấm cực kỳ .
Bên đắp thêm chiếc chăn bông nữa, hai ông bà ngủ ngon lành, ấm áp vô cùng. Ngay cả gối đầu cũng êm ái, ấm cúng lạ thường.
"Chắc là rẻ ." Ông Dương . "Đây là chăn tơ tằm, mà rẻ cho chứ." Dì Dương trả lời. "Đan Hồng sắp thịt muối ? Đến lúc đó bà sang giúp một tay nhé." Ông Dương . "Cái thì ." Dì Dương , cho dù chiếc chăn tơ tằm thì bà vẫn sẽ sang đó giúp thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-giau/chuong-510.html.]
Những món quà con dâu biếu ông bà còn ít ? Từ khi đông, mỗi ngày cô đều mang sang một bình nóng hổi, trong táo đỏ, kỷ tử, thêm chút gừng tươi, thơm ngon ấm bụng.
Ngày thường chút đồ ngon gì đều cô mang qua đây. Nào là canh thịt dê kỷ tử, canh gà bồi bổ, thường xuyên biếu ông bà hai bát để uống cho ấm.
Cứ như tối hôm qua , dù trời rét căm căm nhưng cả hai ông bà đều hề cảm cúm. Chuyện chắc chắn liên quan đến những món canh bồi bổ mà Tô Đan Hồng mang sang.
Cả đêm ngủ ngon giấc, sáng hôm hai ông bà thức dậy với tinh thần phấn chấn, sắc mặt cũng rạng rỡ hẳn lên.
Có thêm cái chăn , mùa đông năm nay hai ông bà thể ngủ ngon lành .
Thím Dương sang tìm Tô Đan Hồng về chuyện thịt muối. Hôm qua thím gửi chiếc áo sang cho thằng cháu Cà Tím , giờ rảnh rỗi lắm. "Dạ ạ, hôm nay chúng bắt đầu chuẩn nguyên liệu, mai muối luôn." Tô Đan Hồng cũng chẳng khách sáo gì với thím Dương. Cô còn sang gọi thêm Vương Hồng Hoa và Lý Ngọc Thúy. Hai họ đều là những kinh nghiệm, giờ thịt muối cũng chẳng cần Tô Đan Hồng chỉ bảo nữa.
Gần đây Tô Đan Hồng thiết với họ cũng mục đích cả. Có việc gì gọi một tiếng là họ mặt ngay. Vì , cô cũng thỉnh thoảng biếu họ chút bánh a giao, lúc mới đông còn tặng thêm mỗi một lọ kem dưỡng da nữa.
Đồ biếu là đồ biếu, nhưng những lúc gọi họ sang giúp đỡ, cô đều trả tiền công sòng phẳng. Thịt ướp cho ngấm mới treo lên.
Mùng một tháng Chạp, ruột Tô Đan Hồng cũng sang cùng, khí vô cùng náo nhiệt. Quý Mẫu Đan cũng mặt để giúp đỡ, Tô Đan Hồng thấy cô việc tệ nên việc gì cũng gọi cô tham gia, dĩ nhiên cũng trả tiền công đầy đủ. Quý Mẫu Đan mừng mặt. Qua lâu như , cô cũng hiểu Tô Đan Hồng coi trọng điều gì ở : đó chính là sự nhiệt tình và dốc sức việc. Nếu thì cô vui vẻ gọi sang cùng .
"Đợt Lệ Lệ gọi điện về hôm nay sẽ về." Lúc chuyện phiếm, Tô Đan Hồng liền tiện thể kể cho Quý Mẫu Đan .
"Vậy thì về thôi, cần gì gọi điện báo nữa chứ." Quý Mẫu Đan nhún vai .
Quan hệ giữa cô và Vân Lệ Lệ khá hời hợt, nếu vì là chị em dâu thì e là đến gặp mặt cũng chẳng thèm mặt . " mà, Lệ Lệ về thì chắc cũng về theo nhỉ?" Quý Mẫu Đan nhớ chuyện cũ, liền hỏi.
Không chỉ Tô Đan Hồng Mẹ Quý về, mà Quý Mẫu Đan thì càng hơn nữa. Phải rằng từ đầu năm đến giờ, cô mang qua đó một ít củ cải khô, dưa muối, đúng , còn hơn năm cân bột mì nữa. Mẹ Quý mà về đây chắc chắn sẽ mắng một trận. Sắp đến Tết , ai mà mắng chứ? "Chắc là bà cũng sẽ về thôi, dù thì cũng là tình nghĩa vợ chồng bao năm với cha, vẫn về thăm nom chứ." Tô Đan Hồng đáp. "Tình cảm gì chứ, giống hệt Quý Vân Vân, nhớ đến cha mới là lạ. Bao nhiêu năm thấy bà về đây ." Quý Mẫu Đan bĩu môi: "Chẳng qua là vì nhà chú tư về nên ở bên đó một buồn chán, tiện thể về theo mà thôi!"
"Em cũng thấy ." Tô Đan Hồng cũng kiêng dè gì mà đồng tình.
"Nói cũng , chú tư còn bán hàng rong nữa hả? Chú trả hết nợ ?” Quý Mẫu Đan tò mò hỏi.
Cô , ngày Quý Kiến Văn vì Quý Vân Vân và Vân Lệ Lệ hợp tác ăn thất bại nên đền một khoản tiền hề nhỏ. Mười ba nghìn đồng, đó là một con khổng lồ! Ngay cả nhà cô năm đó xây hai tầng, mới chỉ là xây thô, trang trí gì mà còn tốn đến ngần tiền.
"Trả hết . Mấy năm nay hai vợ chồng họ cũng vất vả thật." Tô Đan Hồng thở dài .
"Mới đó thanh toán xong hết nợ nần ? Buôn bán phát đạt đến mức đó ?" Quý Mẫu Đan hỏi, giọng điệu lộ rõ sự ghen tỵ.
Gia đình cô mới dứt nợ nần tháng , mà Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ thể trả hết khoản nợ mười ba nghìn đồng chỉ trong ba năm! Thật thể tin nổi.