Trọng sinh làm giàu - Chương 506

Cập nhật lúc: 2025-09-23 10:20:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vân Lệ Lệ liếc Vân Hạo. Phải công nhận đứa trẻ ngoan, từ lúc nhà vẫn yên sô pha, chẳng hề gây phiền hà. , cô vẫn chấp nhận sự hiện diện của thằng bé chút nào.

 

Cái gì mà chỉ trông ban ngày? Những lời đó cô hề tin. Cứ trông như thì sẽ trông đứa nhỏ đến bao giờ!

 

Nếu trông vài năm thì cũng đỡ, dù chồng cô tiền, cần chi tiêu của nhà cô. điều chính yếu là cô sợ nuôi ong tay áo, rước họa .

 

Đây mới thực sự là vấn đề chí mạng!

 

Bất kể là Vân Đại Hải Quý Vân Vân, cả hai đều chẳng ai hồn. Con trai của hai họ, mắt tuy vẻ ngoan ngoãn, nhưng thì , ai mà sẽ thành thế nào đây?

 

Làm việc cần hồi báo, nhưng đừng bao giờ lưng đ.â.m lưng là !

 

"Vân Đại Hải , gọi đến đây chuyện với con!" Vân Lệ Lệ bực dọc .

 

"Anh chồng con đang lái xe, bận tối mặt tối mũi, chắc tối muộn mới về ." Mẹ Quý đáp.

 

"Tối muộn ư? Đợi lát nữa Kiến Văn tan về, lúc đó định giải thích với thế nào đây? Nếu dám cho những chuyện Quý Vân Vân , thì chuẩn bệnh viện chăm sóc Kiến Văn là !" Vân Lệ Lệ thẳng thừng cảnh báo. Cô hiểu rõ đàn ông của nhất. Dù liên quan đến Quý Vân Vân, thậm chí còn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, nhưng trong sâu thẳm lòng vẫn mong Quý Vân Vân thể sống hơn.

 

Quý Vân Vân hơn ư?

 

Không hề! Không chỉ hơn, ngược còn trở nên tồi tệ hơn gấp bội. Những chuyện quả thực là từng thấy bao giờ, còn "cẩu huyết" hơn cả mấy bộ tiểu thuyết diễm tình Mỗ Dao ngày xưa.

 

trớ trêu , những chuyện như thế cứ liên tục xảy trong nhà cô. Tính tình Kiến Văn nhà cô vốn nóng nảy như , chỉ sợ khi chuyện , sẽ nhập viện cấp cứu mất thôi!

 

"Trước mắt thì đừng cho Kiến Văn, cứ bảo là con của hàng xóm, trông giúp một chút, chờ về đón ." Mẹ Quý vội vàng .

 

Vân Lệ Lệ , lúc mới miễn cưỡng chấp nhận đề nghị đó, : “Chờ qua sáu giờ, đưa nó xuống chờ Vân Đại Hải, bảo nhanh chóng đón cho khuất mắt! "Được , , con yêu." Mẹ Quý thở phào nhẹ nhõm, liên tục trấn an. "Con cũng chỉ là nể mặt thôi, chứ nếu để hai bọn họ đến, chuyện căn bản cần bàn bạc gì hết!" Vân Lệ Lệ thêm, giọng đầy vẻ miễn cưỡng.

 

"Mẹ con hiếu thảo, sẽ để Hạo Hạo quấy rầy đến gia đình chúng ." Bà Quý vội vàng trấn an.

 

Vân Lệ Lệ lúc mới coi như bình tĩnh đôi chút. Vốn dĩ cô hề thích Vân Hạo, nhưng cái dáng vẻ ngoan ngoãn, cẩn trọng của thằng bé, lòng cô cũng mềm đôi phần.

Mèo Dịch Truyện

 

Trước , Tô Đan Hồng dốc sức chăm sóc con gái cô. Nhờ sự tận tâm dạy dỗ của cô từ khi Yên Nhi còn nhỏ, con bé mới thể ưu tú như bây giờ.

 

Thế là, cô hỏi thằng bé: "Cháu tên là Hạo Hạo đúng ?"

 

Vân Hạo bà ngoại khẽ gật đầu.

 

"Đói bụng ? Để bà ngoại luộc trứng gà cho cháu ăn nhé." Vân Lệ Lệ .

 

"Bà ngoại, ăn trứng gà." Vân Hạo liền về phía bà ngoại nó. Bà Quý vui, định đáp lời thì Vân Lệ Lệ lập tức cắt ngang: "Mẹ dạy trẻ con kiểu gì , gọi là bà ngoại? Phải gọi là bà chứ!" Giọng cô nhỏ, khiến Vân Hạo giật , vội vàng cúi đầu xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-giau/chuong-506.html.]

Bà Quý xót cháu sửa , nhẹ giọng : "Hạo Hạo , gọi bà ngoại là bà nhé."

 

"Bà ngoại." Vân Hạo ngước mắt bà một cái, gọi một tiếng.

 

Mặc kệ dạy thế nào, thằng bé vẫn cứ gọi là bà ngoại. Vân Lệ Lệ, tính tình vốn đang nay lập tức mất kiên nhẫn, trực tiếp : "Nếu để Kiến Văn về cách xưng hô , cần con thì cũng đây là con nhà ai!"

 

"Không , sẽ giải thích với Kiến Văn là đứa nhỏ thấy ai cũng gọi bà ngoại là ." Bà Quý vội vàng đáp lời.

 

"Tùy , dù Kiến Văn là con trai của , tự giải quyết !" Vân Lệ Lệ khó chịu .

 

Sáng nay trò chuyện điện thoại với Tô Đan Hồng xong, tâm trạng cô đến lạ thường. Mấy ngày nay đang đến kỳ kinh nguyệt, vốn khó tính càng thêm bực bội, mà hiếm hoi chút niềm vui, bao lâu thì chồng cô tìm thêm chuyện để ! Sau đó, bà Quý luộc trứng gà cho Vân Hạo ăn. Vân Hạo quả thật ngoan, ăn từng chút từng chút một, ăn xong liền xem TV, hề phiền ai.

 

Buổi trưa, Quý Kiến Văn cùng Yên Nhi trở về, thấy Vân Hạo cũng bất ngờ ngây .

 

Có điều, cả hai đều Vân Hạo. Dù Vân Hạo vẻ ngoài khá giống Vân Đại Hải, nhưng cũng ai nghĩ đến khía cạnh đó.

 

"Đây là cháu trai của một hàng xóm cũ của . Hôm nay họ việc nhờ giúp trông thằng bé một chút. Mẹ nó cứ gọi là bà ngoại, thấy duyên, nên đưa về nhà. chiều tối họ sẽ đến đón nó." Bà Quý giải thích.

 

Vân Lệ Lệ gì, chỉ lạnh lùng liếc chồng đang thản nhiên dối.

 

Yên Nhi quá bận tâm chuyện đó, còn Quý Kiến Văn càng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ là một đứa trẻ con thôi mà.

 

"Em tên gì?" Yên Nhi bỏ cặp sách xuống, tới hỏi.

 

"Em tên là Hạo Hạo."

 

Nghe Yên Nhi hỏi, tim bà Quý đập thình thịch, nhưng khi câu trả lời của cháu ngoại, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Hạo Hạo, về thường xuyên đến đây chơi nhé. Trong nhà nhiều thứ thú vị để chơi đấy." Yên Nhi .

 

Vân Hạo chớp chớp mắt cô bé. Yên Nhi tươi, liền phòng lấy chiếc rương nhỏ gầm giường của . Những thứ đó đều là do cha cô bé mua cho nó từ , còn cả những món quà mà bác gái thứ ba mua cho cô bé khi từ quê về, nhiều, đầy ắp cả chiếc rương nhỏ.

 

Giờ đây, cô bé lớn, những món đồ chơi đều cất gọn. Thật nếu Vân Hạo thể chơi cùng, quả nhiên ánh mắt của thằng bé cứ dán chặt chúng. Trước đây dường như thằng bé cũng nhiều đồ chơi, nhưng về hiểu mất hết.

 

Nhìn thấy những thứ , nó liền thích mê, thế nhưng thằng bé chỉ yên một chỗ, mãi đến khi Yên Nhi đưa cho, lúc nó mới chịu nhận lấy.

 

"Sau tới đây chơi, mấy món đồ đều cho em chơi thỏa thích. lúc về thì em mang nhé, nếu tới chị sẽ cho em chơi nữa , ?" Yên Nhi tủm tỉm dặn dò.

 

"Vâng ạ." Không thực sự hiểu , nhưng Vân Hạo vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

 

"Rửa tay chuẩn ăn cơm thôi nào, hôm nay bà hầm sườn khoai tây đó, thơm lừng luôn, tranh thủ ăn nóng mới ngon." Mẹ Quý thấy hai chị em chơi đùa vui vẻ, tâm trạng cũng lên hẳn, .

 

 

Loading...