Trọng sinh làm giàu - Chương 497
Cập nhật lúc: 2025-09-23 10:20:41
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Được thôi, sẽ ly hôn." Quách Đống Lương gật đầu dứt khoát.
"Sau khi ly hôn, những chuyện nên , nhất ông nên ngậm chặt miệng. Bằng , đừng trách còn tình xưa nghĩa cũ." Lý Thiên Thắng thờ ơ cảnh cáo.
" hiểu!" Quách Đống Lương đáp gọn.
Sau khi ly hôn với Quý Vân Vân, cô ở thêm một giây nào, lập tức cùng con trai rời với Lý Thiên Thắng. Về phần Quách Đống Lương, ông mang tiền nhận đến sòng bạc ngầm, tìm quen chi ba mươi nghìn tệ.
"Cậu , đây là tiền xứng đáng nhận . Nhớ giữ kín như bưng, hé răng nửa lời." Quách Đống Lương dặn dò.
"Cảm ơn ông chủ Quách, chuyện nhỏ thôi mà." Người quản lý đáp lời. Quách Đống Lương định thì thấy điện thoại của gã quản lý đổ chuông. Gã vội vàng máy: "Là Thiên Thắng đó , chuyện gì ? Ông chủ Quách tới ? À, tới , mang tiền đến trả nợ... Còn thiếu bao nhiêu ư? Thiếu một trăm năm mươi nghìn tệ lận... Vâng, đúng , chỉ một trăm năm mươi nghìn tệ thôi. Trả xong thì ông luôn. À, gì , cảm ơn gì chứ, chỉ vài câu thôi mà."
Dứt lời, cúp điện thoại, nháy mắt đầy ẩn ý với Quách Đống Lương. "Ông chủ Quách đúng là kiếm đậm đấy nhé," tặc lưỡi.
Quách Đống Lương khẩy. "Kiếm nên mới đưa cho ba vạn tiền hoa hồng đó thôi."
Quản lý cũng mỉm . Ba vạn tệ, tiền đó tương đương với tám chín năm lương của , quả thực khiến vô cùng hài lòng.
Rời khỏi sòng bạc chui, Quách Đống Lương nở nụ lạnh. Việc cố ý để quản lý hét giá 15 vạn, dĩ nhiên là để Lý Thiên Thắng mắc bẫy. Ông , Lý Thiên Thắng và Quý Vân Vân sẽ nhanh chóng chấp nhận cái giá đó thôi.
Thực chất, màn kịch cờ b.ạ.c từ đầu chí cuối chỉ là một chiêu dàn dựng của ông . Chẳng sòng bài nào, chuyện phá sản, và đương nhiên cũng hề tồn tại khoản nợ nần nào cả.
Hiện giờ, ông chỉ lập tức đến Thượng Hải. Ông tìm vợ , ông sai , ông tìm bà để sám hối, quỳ xuống thú tội với bà !...
"Vốn dĩ chị định địa chỉ cho , nhưng cứ lì lợm vạ vật cổng nhà mãi, thật sự bất đắc dĩ chị mới gọi cho chị dâu. Chị đồng ý chị mới chỗ ở cho , vội vàng bắt tàu lửa ngay lập tức ." Chân Miêu Hồng kể.
Ngồi đối diện chị là Tô Đan Hồng. Tô Đan Hồng hỏi: "Thế chị dâu chị tha thứ cho ông ?"
Tha thứ cho ông ? Đó là điều thể nào. Chị dâu chị chỉ gây phiền phức cho gia đình nên mới để ông qua đó tìm chị thôi. tha thứ thì bao giờ. Chị dâu chị gì cũng dứt khoát, một khi quyết định thì đường đầu. Chân Miêu Hồng lắc đầu giải thích. Lúc chị dâu chị phát hiện Quách Đống Lương ngoại tình lâu, nhưng luôn thể hiện mặt, vẫn cho Quách Đống Lương cơ hội. Cuối cùng, khi tình cảm cạn, chị cắt đứt chút do dự.
"Em cảm thấy sống một cũng khá ." Tô Đan Hồng khái quát cảm nhận.
"Thì ai bảo là . Năm ngoái chị gặp chị dâu, trông còn trẻ hơn một chút, hơn nữa chị cũng bận rộn, ngày nào cũng nhảy múa với các dì, các bác trong câu lạc bộ, cuộc sống vui vẻ vô cùng." Chân Miêu Hồng .
Đối với Quý Vân Vân, cái "hồ ly tinh" phá nát gia đình bác cả , Chân Miêu Hồng nếu thì thôi. một khi , chị vẫn đến cho Tô Đan Hồng một tiếng. Còn về Quý Kiến Quân thì thôi , cần gì cho rắc rối.
Để Tô Đan Hồng chính là cô hoang mang, cũng cho cô thấy rõ bộ mặt thật của phụ nữ Quý Vân Vân !
Chân Miêu Hồng đến từ sáng sớm và mãi đến chiều tối mới về. Tô Đan Hồng chuẩn ít quà cáp cho chị , bởi chuyến vất vả thế , chị thể để chị về tay chứ?
"Hôm nay hai chị em các em chuyện gì mà đặc biệt lên tận tầng hai đóng kín cửa phòng, bí mật quá ?" Lúc Quý Kiến Quân mới hỏi Tô Đan Hồng.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-giau/chuong-497.html.]
"Nói một chuyện phụ nữ thôi, đàn ông các hiểu ." Tô Đan Hồng xua tay . Chân Miêu Hồng đúng, loại chuyện tồi tệ trái với đạo đức vẫn nên để chồng . Cô là đủ , thế cũng đủ để đề phòng.
Về phần chồng cô, tuy cắt đứt quan hệ với Quý Vân Vân, nhưng dù đó vẫn là đứa em gái lớn lên. Nếu cô lưu lạc đến cảnh , chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Mà cô cũng chỉ như chuyện phiếm, căn bản ảnh hưởng gì, bởi vì cô thật sự chẳng chút tình cảm nào với Quý Vân Vân.
Vì một ngoài như Quý Vân Vân mà khiến Quý Kiến Quân buồn bã, đó là chuyện thể nào.
Quý Kiến Quân thấy cô , cũng hỏi thêm. Chỉ là hôm ngoài, mang về hai quả dưa lưới Hami.
"Cái là gì ?" Tô Đan Hồng từng thấy qua bao giờ.
"Dưa lưới Hami, chuyển từ thành phố khác tới." Quý Kiến Quân .
Sau đó, bổ dưa. Tô Đan Hồng nếm thử, thấy ngọt giòn, cô thích nên bảo: "Sao chỉ mua hai quả về thế? Lần mua nhiều chút, để trong nhà đều phần."
"Không hợp khẩu vị nên mua nhiều. Nếu thấy ngon thì sẽ dặn cửa hàng bên mua thêm, mai về sẽ mang về." Quý Kiến Quân đáp lời.
Chỗ họ loại dưa lưới Hami . Chúng mang từ Thành phố Đại học về, nơi vốn sầm uất, đến Thành phố Giang Thủy cũng thể sánh bằng. "Ừ, mua nhiều chút nhé. Bọn Nhân Nhân chắc chắn cũng sẽ thích mấy loại trái cây như thế ." Tô Đan Hồng .
Thế là Quý Kiến Quân dặn dò Hứa Hà San, bảo ngày mai tiện chuyến chở hàng thì mua một ít dưa lưới Hami về, cứ thế mua hẳn bảy tám quả.
Một quả thì đưa cho tài xế Hứa Hà San, còn những khác thì ai thấy.
Gia đình Quý Kiến Quân giữ hai quả để ăn, đó biếu cha Quý một quả, còn thì mang qua thị trấn cho đám nhỏ Nhân Nhân thưởng thức.
"Dạo hoa quả ở chỗ chúng ngày càng phong phú nhỉ." Ông Trương cũng thích ăn, tấm tắc khen. "Bên và bên đều tuyến tàu hỏa, bây giờ phần lớn hàng hóa từ đó đều gửi tới đây." Quý Kiến Quân giải thích.
"Sau thứ sẽ còn đưa về đây nhiều hơn nữa. Phương Bắc thì tạm , chứ ở phương Nam, trái cây gì cũng , là những loại chúng từng thấy bao giờ." Ông Trương hào hứng .
"Ông tới phương Nam ạ?" Tề Tề hỏi.
"Đương nhiên là đến chứ. Nếu năm nay các cháu học hành thật , nghỉ hè sang năm ông thể dẫn các cháu đến phương Nam đấy." Ông Trương . "Thật ạ? Một lời định đấy nhé!" Đôi mắt Tề Tề sáng rực lên.
Trong lúc trò chuyện, Tường Tường từ nhà vệ sinh bước , tiếp tục ăn dưa, hỏi: "Ba mang nhiều dưa đến đây như , con thể lấy một quả cho bạn con ăn ạ?"
"Được thôi." Quý Kiến Quân hào phóng, sang hỏi Nhân Nhân và Tề Tề: "Cuối tuần về nhà ?" "Không về ạ, con hẹn với các bạn , thứ bảy thư viện!" Tề Tề lắc đầu .
"Con về ạ." Nhân Nhân , cuối tuần giáo viên dạy piano việc tới , báo một tuần , nên thằng bé về nhà. "Ông cũng về với bọn con ạ. Anh hai, ở đây một ?" Tường Tường hỏi.
"Anh qua nhà dượng ăn ngủ." Tề Tề bình thản trả lời.