Trọng sinh làm giàu - Chương 482
Cập nhật lúc: 2025-09-23 10:20:25
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong đợt nấu cơm , Tô Đan Hồng gọi Phùng Phương Phương đến phụ, cô cũng dặn Quý Tiểu Đông tiện thể nhắn về cho thằng bé cứ tiếp tục công việc ở cửa hàng bách hóa. Hiện tại, Phùng Phương Phương đang chuyên bán bếp ga. Mặc dù nhiều cửa hàng cạnh tranh, nhưng chi nhánh bách hóa nơi chị vẫn ăn nên .
Mèo Dịch Truyện
Nhờ giá cả chăng và là thương hiệu uy tín, nên về cơ bản, mặt hàng mua ở đây đều khách hàng đánh giá cao.
Vậy nên, cô yêu cầu Phùng Phương Phương đến giúp nấu cơm nữa. Bốn bọn họ, dù khá bận rộn, nhưng cũng đủ sức xoay sở.
Không đến đây phụ nấu nướng, Phùng Phương Phương cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật , chị cảm thấy chút ngượng ngùng, hổ.
Vốn dĩ trong nhà họ Quý, gia đình chị là con trưởng, mà giờ trở thành kém cạnh nhất.
Quý Kiến Văn sớm tậu nhà lầu ở thành phố Giang Thủy. Còn Quý Kiến Nghiệp, vốn cho là khó phất lên, mấy năm cũng xây nhà riêng khang trang.
Giờ thì Quý Kiến Quân cũng đang xây nhà. Trong bốn em, chỉ còn gia đình chị vẫn sống trong căn nhà nhỏ dột nát, hỏi chị còn mặt mũi nữa? Cảm giác hổ tột cùng, đồng thời Phùng Phương Phương cũng vô cùng căm hận Quý Vân Vân.
Hồi đó, nếu Quý Vân Vân tẩy não, ma xui quỷ khiến mà chạy theo cô ăn thất bát, thì nhà chị xây xong từ lâu ! Chị còn nhớ như in, khi tích cóp mấy ngàn đồng! Số tiền đó giờ thì chẳng thấm để xây nhà lầu, nhưng thời điểm , chỉ cần vay mượn thêm một chút thôi là thể xây . Dù chỉ là một tầng, cũng hơn vạn cái căn nhà dột nát, lụp xụp hiện tại!
Bước chân ngoài, chị cũng chẳng dám ngẩng mặt lên ai!
Ghi hận Quý Vân Vân, giờ Quý cũng chị ghét lây. Vì thế, đến một hũ dưa muối chị cũng thèm mang sang, cứ mặc kệ bà già đó mà hít gió Tây Bắc!
Tô Đan Hồng chẳng bận tâm đến những suy nghĩ vẩn vơ của Phùng Phương Phương. Mỗi ngày, cô đều cùng bận rộn với việc bếp núc.
Ngoài những món ăn thịnh soạn, buổi trưa còn chè đậu xanh ngọt mát để tráng miệng. Món chè ngon miệng đến mức nhà thầu cũng thốt lên lời cảm kích. Anh nhận thấy đám công nhân của , nửa tháng việc, những gầy mà sức khỏe và tinh thần còn hơn hẳn.
Ai nấy đều việc hăng say, tiến độ nhanh vượt trội. Quan trọng hơn cả, họ luôn trông mong đến bữa cơm trưa và cơm tối mỗi ngày.
Nhà họ Quý đúng là hào phóng hết mực! Ngày nào cũng thịt, bánh màn thầu trắng muốt ăn thỏa thích, còn một hai chén canh xương hầm bổ dưỡng, thêm cả chè đậu xanh giải nhiệt. Ngày tháng ở nhà còn chẳng sung sướng bằng thế !
Tất nhiên, công việc đều diễn suôn sẻ, đúng ý Quý Kiến Quân, cần bận tâm chỉ đạo bất cứ điều gì.
Một ngày hai bữa, xong xuôi bữa tối là họ trở về nhà, sáng hôm , hơn tám giờ mặt ở công trường.
Nhờ việc hết , căn nhà lầu cũng ngày càng thành hình, rõ nét hơn.
Tường Tường là đứa trẻ hào hứng nhất, ngày nào cũng nằng nặc đòi đến xem, nhưng Quý Tiểu Đông cấm cản, bởi vì ở công trường nhiều đinh sắt, cần hết sức cẩn thận.
Thế nhưng, điều đó chẳng thể ngăn cản sự nhiệt tình của Tường Tường. Mỗi ngày bé đều tràn đầy năng lượng dồi dào, vui mừng khôn xiết. Viện Viện cũng vui, nhưng cô bé chỉ lặng lẽ một bên quan sát, tay luôn cầm bản vẽ phác thảo hình dáng căn nhà lầu đang dần hiện hữu.
Tốc độ xây dựng căn nhà lầu thật sự nhanh. Đến cuối tháng Tám, khi ông Trương đưa hai em Nhân Nhân và Te Te trở về chuyến , cả hai đứa đều đen vài tông vì nắng. Lúc , ngôi nhà hai tầng xây một nửa !
"Xây nhà lầu từ khi nào ạ?" Te Te vô cùng phấn khích, liên tục hỏi.
"Mấy ngoài lâu thì nhà bắt đầu xây , thế nào, nhà lầu của nhà ?" Tường Tường đắc ý hỏi. "Chưa xây xong mà, . Nhà mấy phòng?" Te Te đáp lời.
Hai em nhóc đều một điểm chung: mong phòng riêng.
"Cha tầng ba ba phòng, còn để phòng khách." Tường Tường kể.
"Ba phòng là đủ , chúng ba , mỗi đứa một phòng." Te Te hào hứng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-giau/chuong-482.html.]
"Thế em với chị thì ?" Viện Viện nhỏ giọng hỏi, lo lắng.
Tường Tường giải thích: "Em với chị một phòng. Anh cả học, thường về, hơn nữa cũng ở núi với ông mà." Yên Nhi mím môi nhẹ, thêm: "Chị cũng thường xuyên tới đây, nhiều lắm là nghỉ hè với nghỉ đông mới về thôi. Những lúc khác thì Viện Viện sẽ một một phòng."
Viện Viện liền tủm tỉm, rạng rỡ hẳn lên.
"Cha ở tầng một ?" Te Te chợt nhớ , hỏi.
"Vâng, cha ở tầng hai, cha tầng một cũng hai phòng đó!" Tường Tường hồ hởi đáp.
"Thế thì mấy phòng thừa coi như phòng dành cho khách, ai ở thì cứ ở đó." Te Te đề xuất.
Trong khi mấy đứa nhỏ đang huyên thuyên về chuyện chia phòng, ông Trương đến gần Quý Kiến Quân, hỏi: "Sao tự dưng xây nhà lầu con? Tiền nong trong tay con còn đủ đấy?"
Những khác thì đều đồn thổi con nuôi ông Trương tiền, nhưng ông cụ rõ. Dù Kiến Quân một tháng kiếm kha khá, nhưng chi tiêu cũng chẳng nhỏ.
Hơn nữa, cách đây lâu còn mới mua một căn nhà ở thị trấn, giá cả cũng hề rẻ chút nào. Con lên đến 1 vạn 8, thôi thấy cao ngất ngưởng !
Vả , tiền tiết kiệm của Kiến Quân đều dùng để đưa ông Bắc Kinh mua cửa hàng hoặc nhà cửa, về cơ bản là chẳng còn dư dả gì.
"Cha nuôi, cha cứ yên tâm, con tiền mà." Quý Kiến Quân trấn an.
Nếu đủ tiền, thì thể bắt đầu xây nhà lầu, nào?
"Nếu đủ thì con cứ một tiếng, chỗ cha nuôi vẫn còn nhiều lắm." Ông Trương đáp, giọng đầy quan tâm.
Tiền lương hưu hàng tháng của ông cứ đều đặn tăng lên, dù chi tiêu cho mấy em Nhân Nhân khá nhiều, nhưng tính vẫn còn một khoản lớn dùng đến.
Quý Kiến Quân chỉ đáp . Anh tự nhủ, dùng tiền của cha nuôi thì quả là thể nào, cũng đến mức khó khăn như thế.
Lần trở về, ông Trương, Te Te và Nhân Nhân đều sạm da trông thấy. Nghe họ kể, chuyến ghé ít nơi, và dọc đường cũng học thêm ít kiến thức.
Chuyến chủ yếu là cả đoàn cùng đến Tây An.
"Về thì nghỉ ngơi thật mấy ngày , sắp khai giảng đấy." Tô Đan Hồng với Nhân Nhân.
"Dạ." Nhân Nhân ngoan ngoãn gật đầu.
"Lần ngoài thu hoạch gì ?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Có ạ." Nhân Nhân gật đầu. Tô Đan Hồng hỏi thêm gì nữa, đó sang hỏi Te Te xem chuyến thu hoạch gì .
"Mấy chỗ bên ngoài đó chẳng gì đặc biệt lắm, nhưng mà ông kể cho bọn con nhiều chuyện lịch sử lắm, thú vị." Te Te đáp, mắt sáng lên.
"Dọc đường mệt con?" Tô Đan Hồng nhướng mày hỏi. "Không mệt!" Te Te lập tức đáp. Nếu , bé vẫn theo, vì bên ngoài chơi vui lắm. Tuy mệt rã rời, nhưng bé cảm thấy điều đó đáng kể, ngoài chạy nhảy nhiều mới là sướng nhất.
Nhìn thằng nhóc khỏe mạnh, năng động, Tô Đan Hồng cũng còn để ý nhiều nữa. Đám con trai nhà cô đều nuôi theo kiểu tự do, chỉ cần quá đáng, cô sẽ gò bó, cứ để chúng tự do những gì .