Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-11-05 14:54:20
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Điềm, chúc mừng tân hôn.
Kì Thần Diễn gì, chỉ mỉm đáp Bạc Tấn Nhiên, lấy điện thoại , ung dung giơ lên chĩa thẳng về phía ông.
Anh chụp một bức ảnh Bạc Tấn Nhiên đang cửa phòng ngủ của Lục Điềm, tay vẫn còn nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa.
Bạc Tấn Nhiên: "..."
Bây giờ còn quá sớm, Kì Thần Diễn tiện về đ.á.n.h thức Kì Tinh Tinh dậy, nên định gửi ảnh cho cô, để khi nào tỉnh dậy, cô thể xem xem ba "trong sáng" đến mức nào!
Ha.
Chụp ảnh xong, Kì Thần Diễn mỉm với Bạc Tấn Nhiên, cất điện thoại thang máy.
Cứ như thể chuyện gì xảy .
Dĩ nhiên, trong mắt Bạc Tấn Nhiên, nụ đó của Kì Thần Diễn chẳng dịu dàng gì cho cam, lẽ đang nghĩ ông là một tên cầm thú.
Bạc Tấn Nhiên thầm nghĩ.
Rồi thấy bất lực.
đúng là ông cầm thú thật.
Đợi Kì Thần Diễn thang máy, Bạc Tấn Nhiên mới bất đắc dĩ thu ánh mắt, cửa im lặng một lúc.
Việc ngoài sớm hơn đúng là vì để bọn trẻ phát hiện, bởi Lục Điềm sẽ thấy khó xử.
Bây giờ thì...
Đã phát hiện .
Thậm chí còn chụp ảnh bằng chứng.
Vậy thì lẽ cũng chẳng cần che giấu gì nữa.
Càng che giấu, càng khiến bọn trẻ chê.
Thế nên ông chỉ cúi mắt vài giây mở cửa phòng ngủ nữa, chậm rãi bước , đó khẽ khàng đóng cửa .
Trong phòng ngủ, rèm cản sáng che kín ánh nắng ban mai, chỉ ánh đèn ngủ đầu giường màu vàng ấm áp, trông vô cùng dịu dàng.
Chăn lụa giường xộc xệch, nhưng ai.
Chỉ tiếng máy sấy tóc vù vù vọng từ phòng tắm.
Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh vẻ ồn ào nhưng khiến thấy vui vẻ.
Cuộc đời cuối cùng cũng còn là lặng c.h.ế.t chóc một bóng .
Bạc Tấn Nhiên cúi mắt, bước về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm chỉ khép hờ, ông nhẹ nhàng đẩy .
Lục Điềm đang gương sấy tóc, mái tóc dài uốn xoăn sấy bồng bềnh mềm mại, chỉ còn phần đuôi tóc vẫn còn ẩm ướt.
Chiếc váy lụa hai dây màu đỏ tựa cánh ve sầu ôm sát cơ thể, phác họa nên dáng cân đối hảo. Bà tựa như đóa hồng rực lửa kiêu sa, nồng nàn quyến rũ, khiến hái xuống.
Nghe thấy tiếng động, Lục Điềm qua gương, thấy ông về thì khỏi nhướng mày, đôi môi đỏ cũng cong lên, giọng khàn: "Không về phòng , ?"
Con ngươi Bạc Tấn Nhiên sẫm , ông chậm rãi cởi một nút áo sơ mi, bước phòng tắm lưng bà.
Lục Điềm ông qua gương, chút nghi hoặc: "Làm gì ?"
ông giơ tay, lòng bàn tay áp lên bờ vai mỏng manh trắng nõn của bà, nóng từ đầu ngón tay và lòng bàn tay lan tỏa đến làn da bà.
Ông khẽ cúi xuống, tựa bên cổ bà, ngước mắt thẳng cô trong gương.
Dưới ánh đèn vàng ấm, đáy mắt vốn luôn lạnh nhạt của ông cũng vương vài phần nóng bỏng.
Lục Điềm siết chặt chiếc máy sấy tóc trong tay, Bạc Tấn Nhiên thế , cả toát bốn chữ: lưu manh giả danh tri thức.
Cô hắng giọng: "Em hỏi đấy."
Đồ hồ lô kín miệng.
Bạc Tấn Nhiên lúc mới lên tiếng, giọng bình thản: "Ở ngoài cửa, gặp A Diễn ."
Lục Điềm ngẩn , bà hé miệng định gì đó nhưng nhất thời thốt nên lời.
Cuối cùng mới đắn đo hỏi: "Nó gì?"
Bạc Tấn Nhiên đôi môi đỏ mọng đóng mở của bà, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, nhưng Lục Điềm vẫn nhận . Lúc , trong đầu bà chỉ là sự ngượng ngùng vì Kì Thần Diễn bắt gặp.
Nói xong thấy Bạc Tấn Nhiên trả lời, cô còn xoay , dùng ngón tay mảnh khảnh chọc vai ông, hỏi nữa: "A Diễn gì?"
lời dứt, eo bà bỗng đàn ông giữ chặt bế lên đặt bồn rửa mặt.
Chiếc máy sấy trong tay bà ông lấy đặt sang một bên, hai tay ông chống lên mép bồn, đối diện với bà: "Không gì cả."
Ánh mắt ông lướt từ đôi mắt bà xuống bờ môi đỏ, giọng ông trầm khàn: "Chỉ với , lấy điện thoại chụp một tấm ảnh."
Ngay khoảnh khắc ông đến gần, hàng mi Lục Điềm run rẩy, bao bọc bởi thở trong lành và mát lạnh của đàn ông, ngay cả khí cũng dần trở nên loãng .
Trong đầu bà chỉ còn là một mớ hỗn độn, quên cả ngượng ngùng , thậm chí còn để ý Bạc Tấn Nhiên chuyện chụp ảnh, mà hiếm khi đỏ mặt.
Đôi môi đỏ khẽ run, bà gọi ông: "Bạc Nhị..."
Lòng bàn tay đàn ông nữa vuốt ve bờ vai bà, chậm rãi mơn trớn, trượt xuống cánh tay mảnh mai mịn màng của bà. Nghe , ông khẽ "ừm" một tiếng, ánh mắt quyện bà: "Sao?"
Tim Lục Điềm đập thình thịch, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của ông, đáy mắt tựa như xoáy nước đáy, đang cố kéo bà rơi .
bà vẫn quen lắm với một Bạc Tấn Nhiên như thế .
So với bạn thanh mai trúc mã ít mà bà quen thuộc suốt mấy chục năm qua, đàn ông mặt phần quá xa lạ.
Dường như là khi ngủ tối qua, bà vô tình lẩm bẩm một câu: "Bốn mươi mấy năm , hỏng đấy chứ, còn dùng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-184.html.]
Sau đó, cả con ông liền đổi.
Sự xâm chiếm mạnh mẽ của ông khiến bà cũng hoảng hốt.
Lục Điềm cố tỏ bình tĩnh: "Em đang sấy tóc, lấy máy sấy của em gì?"
Ngón tay dài của đàn ông lướt qua đuôi tóc còn ẩm của bà, nhẹ nhàng quấn những sợi tóc ướt quanh đầu ngón tay, giọng ông cũng khàn : "Không cần sấy."
Ông chậm rãi : "Lát nữa, ướt thôi."
Tim Lục Điềm run lên.
Tên khốn , rốt cuộc thể mang gương mặt lãnh cảm mà những lời cầm thú như !
Quả nhiên là lưu manh giả danh tri thức, cầm thú đội lốt !
Chưa đợi bà oán thầm xong, giây tiếp theo, mắt bà che .
Hơi thở của đàn ông áp sát, đôi môi đỏ hương thơm lạnh lẽo đặc trưng của ông bao phủ, mu bàn chân trắng nõn của bà tức thì căng cứng, vạt váy lụa đỏ rực và chiếc quần tây đen lạnh lẽo quấn quýt lấy .
Nguy hiểm chí mạng, mà cũng triền miên chí mạng.
Từ phòng tắm đến phòng ngủ, giường, Lục Điềm mở đôi mắt phủ đầy sương mù.
Không từ lúc nào ông bấm điều khiển từ xa, mở rèm cản sáng , ánh nắng dịu dàng của buổi sớm mai tranh ùa . Trước mắt bà, ánh sáng và bóng tối mờ ảo, gần như thể rõ dáng vẻ của ông.
trong ánh sáng chập chờn, bà dường như thấy đàn ông giữa trời tuyết, chiếc áo khoác đen dài đến gối, lưng tựa cửa xe, ngước mắt lên bầu trời.
Một tay đút túi, đầu ngón tay le lói ánh lửa.
Trên vai ông phủ một lớp sương tuyết trắng mỏng, rõ ràng lâu .
Bà chợt nhớ , đó lẽ là lúc bà tròn hai mươi tuổi, đêm ngày cưới.
Hôn lễ tổ chức ở cả Đế Đô và Kinh Đô.
Ông đến để tặng quà.
tối hôm đó bà về nhà muộn, khi đến cổng trông thấy ông từ xa.
Người lâu gặp.
Vừa xa lạ, quen.
"Bạc Nhị, nước ngoài , về ?"
Bà vội xuống xe chạy tới, chút ngạc nhiên, chút vui mừng: "Đợi em lâu ?"
"Vừa đến thôi."
Ông ngước mắt bà, giọng điệu nhàn nhạt, thanh âm nhuốm chút khàn khàn khi hút thuốc.
Bà khẽ nhíu mày, điếu t.h.u.ố.c còn cháy dở tay ông: "Trước đây hút thuốc, nước ngoài học thói hư ."
ông khẽ mím môi, bà thở dài: "Còn trẻ tuổi, hút ít thôi."
Ông chỉ cong môi, gật đầu .
Rồi : "Nhận tin em sắp kết hôn, đến để tặng quà. Vì còn chút việc, ngày mai , tham dự hôn lễ của em ."
Ông nhíu mày, ông rút bàn tay vẫn luôn để trong túi , trong tay là một chiếc hộp nhung màu đỏ.
"Lục Điềm."
Ông : "Em hạnh phúc nhé."
Không cách nào chúc em tân hôn vui vẻ, chỉ hy vọng, quãng đời còn của em đều hạnh phúc.
Nói xong,ông lên xe, khi cúi xuống, tuyết đầu và vai ông rơi lả tả.
Thật lúc đó, bà ông đợi lâu, đội đội trăng mà đến, giữa trời tuyết, chỉ để một câu "em hạnh phúc nhé".
Móng tay bấm sâu vai đàn ông, giọng Lục Điềm phần khô khốc, bà gọi ông: "Bạc Nhị."
"Ừm."
Giọng ông vẫn điềm nhiên, chỉ sự khàn khàn thể che giấu, bộc lộ sự mất kiểm soát của ông.
Đôi môi mỏng nóng rực khẽ áp vành tai bà, dịu dàng đáp: "Anh đây."
Cánh tay mềm mại của phụ nữ vòng qua cổ ông, bà nghiêng đầu, đôi môi đỏ mềm mại hơn cũng áp lên tai của ông, mỗi đóng mở đều nhẹ nhàng cọ xát vành tai ông, dường như đang gì đó.
Ông khựng .
Chưa đeo máy trợ thính, ông thấy bà gì.
Thế nên ông đầu qua, đồng thời véo má bà để bà nghiêng mặt , thẳng mắt bà, khàn giọng hỏi: "Em gì?"
Bà ông với ánh mắt phủ sương, giọng cũng khàn , lặp : "Kết hôn nhé?"
Ông sững , tim đập điên cuồng.
Sau đó,ông nắm lấy tay bà, những ngón tay dài đan những ngón tay mảnh mai của bà, mười ngón tay giao ghì chặt bên gối.
Gân xanh nổi lên bên thái dương, ông cúi đầu vùi hõm cổ ướt đẫm mồ hôi của bà.
Ở nơi bà thể thấy, đuôi mắt ửng đỏ.
"Lục Điềm."
Ông gọi bà, giọng vốn luôn bình tĩnh giờ đây run rẩy, yết hầu chậm rãi trượt lên xuống.
"Chúc mừng tân hôn," ông .
Xoay ngược thời gian, trai hái đóa hồng.
Lời dám trong đêm tuyết năm , tình yêu chẳng thể tỏ bày, cuối cùng khi phá tan đêm dài tĩnh lặng, cũng thấy ánh bình minh rực rỡ.