Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 174: Muốn mãi mãi sống, mãi mãi được yêu em
Cập nhật lúc: 2025-11-03 15:42:14
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
là khó dỗ thật mà.
Kỳ Thần Diễn dùng đầu ngón tay cái lau nước mắt cho cô, bật hỏi: “Khóc thương tâm đến , là thương là em thương thế?”
Thời Tinh đáp: “Anh thương và em thương thì gì khác chứ? Anh thương thì em đau lòng chứ!”
Một câu cần suy nghĩ, khiến động tác lau nước mắt của Kỳ Thần Diễn khựng . Tim như thứ gì đó siết chặt, mềm nhũn đến lạ.
Lại như uống một ly nước ngọt ga, ngọt ngào đến sủi bọt trong lòng.
“Ừm, Tinh Tinh yêu , đau lòng cho , vui.”
Kỳ Thần Diễn ôm lấy cô, xoa xoa gáy cô. “ thật sự nghiêm trọng đến thế , chỉ là cẩn thận trúng một phát đạn thôi mà.”
“?”
Nước mắt Thời Tinh dường như ngưng vài giây.
Cô cảm thấy lời , từng chữ cô đều hiểu, nhưng ghép thành một câu thì tài nào hiểu nổi.
Không cẩn thận, trúng một phát đạn?
Không nghiêm trọng?
Vì nước mắt ngưng đột ngột, cô nấc cụt một tiếng.
Kỳ Thần Diễn vội vã vỗ nhẹ lưng cô.
Thời Tinh lúc mới như ‘khởi động ’, đôi mắt cô trợn trừng, ướt át cơn , đáy mắt đầy sự kinh hoàng và sợ hãi. “Trúng đạn? Anh trúng đạn ?”
Kỳ Thần Diễn mím nhẹ đôi môi mỏng.
Anh ngay là sẽ thế mà.
cũng .
Haizz.
Buồn rầu.
Thế là gật đầu: “Ừm, tối qua chúng chẳng báo cảnh sát ? Sau khi cảnh sát đến, bọn thả lỏng cảnh giác, ngờ Hạ Thăng đột nhiên nổ súng.”
Lúc đó Hạ Thăng lẽ thấy hết hy vọng, lòng ác nổi lên, ôm ý định c.h.ế.t cùng nên rút s.ú.n.g của và b.ắ.n một phát .
Mọi đều vì cảnh sát đến mà thả lỏng cảnh giác,
Phương Viễn cũng mới về bên cạnh Kỳ Thần Diễn.
Thật Kỳ Thần Diễn thể tránh , thậm chí Phương Viễn cũng chuẩn đỡ giúp phát s.ú.n.g .
ngay khoảnh khắc thấy Hạ Thăng rút súng, Kỳ Thần Diễn đẩy Phương Viễn .
Và , viên đạn găm vị trí vai một chút.
Còn về lý do tránh, là vì Kỳ Thần Diễn rõ, nếu chỉ là đơn thuần tàng trữ s.ú.n.g gì đó, nhà họ Hạ chừng còn thể nghĩ cách tẩy trắng cho Hạ Thăng, tốn hết công sức để đưa ngoài.
nếu viên đạn găm .
Ngay mặt cảnh sát.
Thì Hạ Thăng sẽ xong đời.
Không còn bất cứ khả năng nào nữa.
Điều Kỳ Thần Diễn , chính là cái ‘ bất cứ khả năng nào’, ‘vạn nhất’.
Một khi giải quyết, thì giải quyết triệt để một , nên để đêm dài lắm mộng.
Chỉ là những lời bây giờ tuyệt đối thể cho Thời Tinh , nếu là cố ý trúng phát đạn , thì cô sẽ càng khó dỗ dành hơn.
Thế nên Kỳ Thần Diễn đổ hết chuyện lên đầu Hạ Thăng, cảm thán: “Anh luôn ngu ngốc, nhưng thật sự ngờ thể ngu ngốc đến mức , dám tay với mặt cảnh sát? Chẳng đây là tự cắt đứt đường sống ?”
Anh khẽ: “Vốn dĩ còn một tia hy vọng sống sót, nhưng bây giờ thì còn nửa phần hy vọng nào nữa .”
Thời Tinh: “?”
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Anh còn ?”
“……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-174-muon-mai-mai-song-mai-mai-duoc-yeu-em.html.]
Kỳ Thần Diễn lập tức cụp khóe môi xuống, “Không , là bất đắc dĩ thôi.”
Thời Tinh c.ắ.n môi , giận xót: “Em kế hoạch của các đáng tin mà! Anh rõ ràng Hạ Thăng ngu ngốc, dám chắc một ngu ngốc như Hạ Thăng sẽ dám thật sự nổ s.ú.n.g chứ?
Lúc em xem video, thấy nhiều khẩu s.ú.n.g chĩa như là em sợ hãi run rẩy ! Em cứ nghĩ lỡ như họ thật sự nổ s.ú.n.g thì ? Anh thể đợi cảnh sát đến ? Anh nghĩ các chỉ đang diễn phim hành động thôi ?”
Kỳ Thần Diễn thành thật nhận : “Chuyện quả thật là suy nghĩ kỹ càng, là của , là quá sơ suất.”
Thật , trong những như họ, dù thỉnh thoảng mang theo súng, ngoài mục đích tự vệ, thì nhiều khi cũng chỉ để oai, để đe dọa khác, chứ thật sự ngu ngốc đến mức tùy tiện nổ s.ú.n.g g.i.ế.c .
Dù thì giới nhà giàu cũng xã hội đen.
Thật sự mấy ngu ngốc đến thế.
Hạ Thăng đương nhiên cũng .
Trong mắt Kỳ Thần Diễn, lẽ vì đây Hạ Thăng chịu quá nhiều ‘uất ức’ từ , nên mang mang s.ú.n.g đến, chẳng qua là vì nhà họ Kỳ bây giờ ‘ còn mạnh’ nữa, nên khoe khoang, oai mặt mà thôi.
Thế nên khi Phương Viễn thật sự nổ súng, cũng khiến Hạ Thăng kinh hãi.
lẽ cũng chính vì phát s.ú.n.g của Phương Viễn, khiến Hạ Thăng nảy sinh ý nghĩ ngu ngốc hơn.
Kỳ Thần Diễn thở dài, vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Thời Tinh. “Bảo bối...”
“Em bảo bối của , đừng gọi em là bảo bối nữa!”
Thời Tinh gạt tay : “Kỳ Thần Diễn, thật sự quá đáng ghét ! Anh xem là siêu hùng gì chứ? Anh thật sự nghĩ là tổng tài bá đạo thì sẽ c.h.ế.t ? Anh cơ hội sống một nữa khó khăn đến nhường nào ? Là ông trời thương hại chúng mới ban cho cơ hội , nhưng cơ hội để tùy tiện vung phí ! Anh trân trọng như , lỡ ông trời tức giận mà thu thì ?”
Cô còn dữ dội hơn lúc nãy, nức nở mắng đứt quãng: “Còn sợ em lo lắng, sợ em khó chịu nên cho em ? Vậy cho em thì em lo lắng ? Đột nhiên thấy lên hot search, đột nhiên thương, thì em lo lắng ?
Giống như hôm nay em bar, điện thoại, nhắn tin cho , tâm trạng thế nào?”
“Em thừa nhận, đôi khi em quả thật đủ trưởng thành và hiểu chuyện, bây giờ cũng giúp gì nhiều, vì m.a.n.g t.h.a.i còn để lo lắng, để chăm sóc. Em sẽ tùy hứng, sẽ chút nóng nảy, cũng sẽ tự ti, sẽ vô phương cứu chữa...”
Vừa đến đây, Kỳ Thần Diễn hôn lấy cô, ngăn những lời cô sắp .
lẽ vì cô c.ắ.n sợ , sâu , chỉ dùng môi dán lên môi cô, nhẹ nhàng ve vuốt một lát.
Sau đó mới khẽ run rẩy : “Anh sai , thật sự sai .”
Thời Tinh liền im lặng.
Cô nhiều lời như , mà chỉ một câu ‘ sai ’ đơn giản, khiến nỗi ấm ức trong lòng cô tan biến, nhất thời cô nên gì nữa.
Nếu nữa, ngược sẽ khiến cô vẻ thật sự quá nhỏ nhen, lý lẽ, cứ thích gây sự.
Chỉ là nước mắt vẫn cứ rơi lã chã, ngừng .
Kỳ Thần Diễn ôm chặt lấy cô, tiếp tục hôn nhẹ lên môi cô, dịu dàng : “Sau sẽ bao giờ liều mạng nữa, chuyện gì cứ để Lục Từ và Lục Ly mặt, sẽ trốn lưng bọn họ.”
Giọng ngày càng trầm thấp: “Tinh Tinh đúng, sống một là lòng nhân từ của ông trời, nên quá kiêu ngạo, là sai .”
Anh nâng niu khuôn mặt cô bằng hai tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Tinh Tinh của chúng là hiểu chuyện nhất, ngoan ngoãn nhất. Còn về phần tùy hứng chút nóng nảy, đó cũng là vì lo lắng cho , đau lòng cho , đều hết.”
Kỳ Thần Diễn cụp mắt đôi mắt đẫm lệ của cô: “Mặc dù sẽ c.h.ế.t, nhưng thật lúc viên đạn đó bay về phía , vẫn chút sợ hãi.”
Thời Tinh khẽ rung hàng mi, lầm bầm: “Anh sợ cái gì chứ? Anh gan đến thế mà còn sợ ?”
Kỳ Thần Diễn bật , lòng bàn tay nâng niu khuôn mặt cô, ánh mắt dịu dàng: “Đương nhiên là sẽ sợ , vì Tinh Tinh của giỏi giang và tuyệt vời đến thế, ngay cả ông trời cũng yêu quý Tinh Tinh, nếu thể để Tinh Tinh về bên cạnh chứ? Ông trời yêu quý Tinh Tinh như , nhất định sẽ để Tinh Tinh sống trăm tuổi. Anh sợ, thể .”
Anh chậm rãi : “Anh cũng sống trăm tuổi, mãi mãi sống, mãi mãi yêu em.”
Nước mắt Thời Tinh lúc thật sự cách nào ngừng nữa.
Kỳ Thần Diễn: “Lần thật sự, thật sự sai . Thật , ngay lúc viên đạn găm , sai , nên mới dám cho em thương ngay từ đầu.”
Thời Tinh chớp mắt, để nước mắt rơi xuống. “Lần em sẽ tha thứ cho .”
Anh đến mức , cô mà còn giận dỗi nữa thì sẽ quá đáng.
Ánh mắt cô rơi xuống miếng băng gạc vẫn còn dính máu, đầu ngón tay kìm khẽ chạm , nhưng sợ chạm sẽ đau, chỉ thể rưng rưng nước mắt nhỏ giọng hỏi: “Có đau ?”
Hỏi xong cô thấy hỏi những điều vô nghĩa, vết thương do súng, thể đau chứ?
Kỳ Thần Diễn quả nhiên cũng nhíu chặt mày, gật đầu: “Đau.”
Anh cúi đầu tựa vai cô, giọng khàn khàn: “Đau lắm.”