Trọng Sinh: Cùng Vương Gia Tàn Tật Bị Lưu Đày( Có không Gian) - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-10-25 05:43:29
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đăng cơ vi đế

Giờ đây quốc khố sung túc, là do chính Diệp Lâm Thiên bỏ , Giang Thừa tướng và một khác cũng tiện thêm gì nữa.

Trong vòng một tháng đó, Diệp Lâm Thiên dùng thủ đoạn lôi đình của , nhổ cỏ tận gốc tất cả thế lực mà Thái tử cùng các Hoàng tử khác âm thầm bồi dưỡng. Những triều đường còn dám bất kính với nữa, ai nấy đều kính phục năng lực của .

Ngày hôm nay là ngày Diệp Lâm Thiên đăng cơ, do Lễ bộ Thượng thư và Hồng Lô tự thiếu khanh chuẩn nghi thức, tuyên cáo tức vị, tế tự trời đất, tiếp nhận triều bái, ban bố chiếu thư, đại xá thiên hạ, giảm nhẹ phú thuế cho bách tính.

Diệp Lâm Thiên nắm tay Giang Lâm Lang chậm rãi bước lên tế tự đài. Giang Lâm Lang đầu đội phượng quan, khoác một chiếc trường váy gấm đỏ hoa lệ dài chấm đất, đó thêu họa tiết rồng phượng trình tường, trông nàng đặc biệt cao quý và thanh nhã. Nàng trang điểm tinh xảo, mày như sơn xa, mắt tựa sóng thu, thần thái phần uy nghiêm, đến nỗi khiến thể rời mắt.

Hôm nay cũng là ngày phong hậu. Lễ bộ Thượng thư vội vàng : “Hoàng thượng, việc bất hợp lễ , phong hậu chậm nhất cũng một tháng .”

Diệp Lâm Thiên lạnh lùng : “Hiện giờ Thương Lan quốc là trẫm định đoạt, trẫm chính là lễ . Hơn nữa, thiên hạ là Hoàng hậu cùng trẫm đ.á.n.h hạ, nàng xứng đáng để trẫm như vì nàng.”

Lễ bộ Thượng thư chắp tay : “Là vi thần vượt quá phận sự.”

Thấy Hoàng thượng như , những còn cũng ngượng ngùng ngậm miệng, chạm đến long nhan.

Long bào của Diệp Lâm Thiên màu đen, đó thêu rồng bằng chỉ vàng, đầu đội miện quan, cả giận mà tự uy, quý khí bức nhân.

Cho đến tận đêm khuya, nghi lễ mới kết thúc.

Trở về tẩm cung, Giang Lâm Lang trực tiếp mệt mỏi sấp long sàng, “Mệt c.h.ế.t , phượng quan , bộ váy thật nặng quá .”

Diệp Lâm Thiên nhẹ nhàng gỡ phượng quan và trâm cài đầu nàng xuống, tức thì ba ngàn sợi tóc xanh buông xõa xuống, càng tôn lên vẻ quyến rũ động lòng của nàng, cùng với một luồng khí chất linh động. Diệp Lâm Thiên nhất thời ngây , kìm nữa, liền cúi xuống hôn nàng.

Sau một hồi lâu, mới quyến luyến buông nàng . Giang Lâm Lang giận dỗi trợn mắt , ai oán : “Ta mệt lắm , còn hành hạ nữa ?”

Diệp Lâm Thiên yêu chiều : “Lang nhi, thật sự là nàng quá đỗi quyến rũ, kìm lòng.”

Giang Lâm Lang vung vung nắm đ.ấ.m : “Đồ mồm mép tép nhảy.”

Gà Mái Leo Núi

Ngay đó, Diệp Lâm Thiên cởi áo khoác ngoài của nàng, chỉ còn nội y và quần trong, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, giúp nàng cởi ủng.

Giang Lâm Lang : “Những việc thể tự , cũng thể để cung nữ .”

Diệp Lâm Thiên cưng chiều : “Vi phu hầu hạ nương tử là lẽ đương nhiên, trong lòng cũng vui sướng.”

Giang Lâm Lang mỉm rạng rỡ, tràn đầy hạnh phúc.

Ngay đó, Diệp Lâm Thiên cũng xuống, ôm nàng lòng, ôn hòa : “Trong triều còn nhiều sâu mọt giải quyết, sắp tới thể sẽ bận rộn, nên phái Thanh Minh đón nương của nàng và nương của về.”

Giang Lâm Lang : “Thiếp tự một chuyến, dù cũng chẳng việc gì .”

“Vậy thì , sẽ để Thanh Minh dẫn thêm vài ám vệ cùng.”

“Ừm, .”

Sau đó, Diệp Lâm Thiên tiếp tục : “Ta để Tư Thiên Giám bói một quẻ, hai tháng nữa là hoàng đạo cát nhật, khi đó sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ long trọng.”

Giang Lâm Lang lo lắng : “Như quá vội vàng ? Chuyện triều đình của vẫn giải quyết xong.”

“Sẽ , lệnh cho Lễ bộ Thượng thư ngày mai bắt đầu chuẩn theo yêu cầu của .”

“Ừm, thì .” Sau đó, Giang Lâm Lang cọ cọ tìm một vị trí thoải mái trong lòng say giấc.

Ngày hôm

Giang Lâm Lang dẫn theo Bạch Linh và Hồng Trúc, cùng Thanh Minh ba đến Đại Thạch thôn, còn Diệp Lâm Thiên cũng bắt đầu bận rộn.

Tây Lân quốc

Hoàng thượng Tây Lân quốc trong Ngự thư phòng, lẩm bẩm : “Không ngờ giang sơn Thương Lan quốc cuối cùng vẫn rơi tay Diệp Lâm Thiên, thật ngờ tàn phế hơn ba năm mà ngày thấy ánh mặt trời nữa, may mà trẫm lúc khi hai nước giao chiến hề khởi binh tấn công Thương Lan quốc, nếu Tây Lân quốc của cũng xong đời .”

Lâm công công một bên cúi : “Hoàng thượng minh, thấy Chiến Vương thể lợi hại như , nhất định còn sự giúp đỡ của Chiến Vương phi. Nghe nữ tử nữ nhi thua kém nam nhi, văn thao võ lược hề kém nam nhân, võ công và tân Hoàng đế bây giờ ngang sức , giang sơn Thương Lan quốc vẫn là hai cùng đ.á.n.h xuống. Nữ tử dung mạo khuynh quốc khuynh thành, hệt như tiên tử .”

Đế vương , trong mắt tràn đầy tham lam và sắc dục: “Nói khiến trẫm cũng tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan của Hoàng hậu Thương Lan quốc . Lần chúc mừng, trẫm sẽ tự một chuyến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cung-vuong-gia-tan-tat-bi-luu-day-co-khong-gian/chuong-109.html.]

Lâm công công mặt đầy kinh hãi, “Hoàng thượng, quốc gia thể một ngày vô quân, việc chứ?”

“Sợ gì, để Thái tử giám quốc ?”

“Dạ, Hoàng thượng.”

Nam Việt quốc

Văn Liệt Đế lạnh lùng : “Hiện giờ Chiến Vương điện hạ của Thương Lan quốc quả thực thể xem thường, thể một hành động đoạt lấy Bắc Xuyên quốc, đó chiếm luôn Thương Lan quốc, nay là tân Đế của Thương Lan quốc . Hiện giờ Bắc Xuyên quốc sáp nhập lãnh thổ Thương Lan quốc, trẫm lo lắng thống nhất thiên hạ, cũng sẽ tấn công Nam Việt quốc của . Hiện giờ chỉ thể một nữa ký kết hòa ước với Thương Lan quốc, phái công chúa nước liên hôn.”

“Dạ, Hoàng thượng.”

mà, Hoàng thượng, Hoàng hậu chỉ tài giỏi mà dung mạo còn khuynh quốc khuynh thành, tân Đế Thương Lan quốc sở dĩ thể nhanh chóng hạ gục Bắc Xuyên quốc, còn nhờ một Hoàng hậu nữ nhi thua kém nam nhi.”

Hoàng thượng , mặt đầy khinh thường và châm chọc: “Lời đồn thể tin, dù thế nào, nàng chẳng vẫn là một tiểu nữ tử , lẽ nào còn bản lĩnh thông thiên ?”

“Dạ, Hoàng thượng minh.”

Đông Thần quốc

Hoàng thượng phong cảnh ngoài cửa sổ, chắp tay thẳng, đó với Nguyên công công bên cạnh: “Ngươi tân Đế Thương Lan quốc liệu thực hiện hoàng đồ bá nghiệp thống nhất thiên hạ ? Nếu là , còn thể dung thứ cho Đông Thần quốc của chúng ?”

Nguyên công công cúi : “Khải bẩm Hoàng thượng, tân Đế Thương Lan quốc vô cùng bách tính yêu mến, khi tấn công Bắc Xuyên quốc cũng nghiêm cấm bất kỳ ai trong quân đội hại bách tính Bắc Xuyên quốc. Từ đó thể thấy, một tấm lòng nhân ái. Chỉ cần nước chủ động phát động chiến tranh, nghĩ cũng sẽ đến tấn công Đông Thần quốc của chúng , dù đ.á.n.h một trận, nhân lực và tài lực tiêu hao lớn.”

Hoàng thượng nghiêng mắt : “Ngươi đ.á.n.h giá khá cao đấy.”

Nguyên công công nở nụ : “Chẳng trong lòng Hoàng thượng cũng nghĩ như ? Hoàng thượng cũng thích chiến tranh, nên, kể từ khi Hoàng thượng lên ngôi mười mấy năm nay, vẫn luôn tận tâm tận lực, coi trọng bách tính thiên hạ, coi trọng giang sơn xã tắc, mong thấy cảnh bách tính lưu ly thất sở, thi sơn huyết hải, chỉ mong bách tính an cư lạc nghiệp, thiên hạ thái bình.”

“Ngươi dám cả gan đoán mò thánh ý.”

“Lão nô theo Hoàng thượng mấy chục năm, cũng là Hoàng thượng lớn lên, tự nhiên là hiểu Hoàng thượng. Hoàng thượng tấm lòng rộng lượng, lòng nhân ái, trách lão nô.”

Hoàng thượng bật thành tiếng.

Thời gian trôi nhanh

Mười ngày

Giang Lâm Lang đến Đại Thạch thôn, thấy Bạch Sơ Vy liền phi nước đại qua, nhào lòng bà: “Nương , con nhớ nương quá!”

Bạch Sơ Vy mắt rưng rưng lệ, trời , nửa năm nàng chiến trường, trong lòng bà lo lắng bao, ngày đêm ngủ , chỉ sợ nàng xảy chuyện gì ngoài ý , bà chỉ một đứa nữ nhi thôi.

“Tiểu thư, Hoa Ảnh cũng nhớ .” Nói xong, Hoa Ảnh “oa” một tiếng bật .

Các ám vệ ẩn trong bóng tối thấy lượt hiện , bái kiến Giang Lâm Lang.

Dương Sơ Tuyết cũng đỏ hoe mắt, Thu Nhi lén lau nước mắt.

Sau đó, Giang Lâm Lang buông Bạch Sơ Vy , ôm lấy Dương Sơ Tuyết: “Bà mẫu, con cũng nhớ bà mẫu, còn Hoa Ảnh và Thu Nhi nữa.”

“Ai, con ngoan, ở trong quân doanh chắc chịu ít khổ cực nhỉ?” Dương Sơ Tuyết đau lòng .

“Không ạ, Diệp Lâm Thiên chăm sóc con .”

Ám Nhất câu trong lòng chua xót an ủi, chỉ cần nàng chịu khổ là . Lần thương đó, khi nàng cứu, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ , sự dịu dàng của nàng lúc đó cứ mãi vương vấn trong tâm trí thể xua . Hắn chỉ mong kiếp nàng và chủ tử thể hạnh phúc trọn đời, còn vĩnh viễn là ám vệ của họ, là thuộc hạ của họ, mãi mãi bảo vệ họ.

Bạch Sơ Vy gật đầu: “Vậy thì . Nghe Chiến Vương đăng cơ Hoàng đế ?”

Giang Lâm Lang : “ , ngày Diệp Lâm Thiên đăng cơ cũng là ngày đăng hậu vị.”

Dương Sơ Tuyết : “Chúng trong chuyện từ từ, đây gì?”

Bạch Sơ Vy vội vàng gật đầu: “ đúng đúng, Lang Nhi chắc mệt mỏi lắm , chúng trong chuyện.”

Mấy chuyện đại sảnh xuống.

 

Loading...