Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-08-27 21:01:25
Lượt xem: 538
Tuyết năm nay đến sớm hơn năm ngoái.
Có lẽ vì vậy mà cũng rút đi rất nhanh, trả lại cảnh sắc tươi xanh sau cả tháng trời ngập chìm trong màu trắng xóa.
Dù được chăm sóc bồi bổ, ăn ngủ điều độ nhưng dường như Khương Yên càng ngày càng thêm mỏng manh gầy yếu.
Trương thái y bấm mạch, cuối cùng chỉ có thể quay sang nhìn Cơ Trường Uyên đang trưng ra vẻ mặt sầm sì mà lựa lời an ủi.
“Có lẽ phong thủy thời gian qua không quá tốt, nếu được thì vi thần gợi ý nên ra ngoài thay đổi không khí một chút.”
Cao Dục đứng bên cạnh cảm thấy hợp lý, bèn gật đầu nói nhỏ bên tai Cơ Trường Uyên.
Quả thật cũng lâu rồi, từ lúc Cơ Trường Uyên lên ngôi đến giờ vẫn chưa tổ chức một buổi dã ngoại tưng bừng nào dành cho hoàng thất.
Đây là hoạt động thường niên đã có từ trước khi tổ tiên của dòng tộc hắn thành lập nên nhà nước Đai Cơ rộng lớn này.
Một phần là để thắt chặt kết giao với thế gia danh môn.
Thứ hai là để tôn vinh sức chiến đấu uy mãnh và khả năng tinh thông võ thuật cùng b.ắ.n cung của nam tử Đại Cơ.
Chuyện này ngay lập tức được mang ra thảo luận cùng chư vị văn võ bá quan trong triều.
Ai ai cũng hồ hởi đồng ý, bởi ngoài việc có thể gặp gỡ qua lại giữa các nhà. Đây chính là cơ hội để những đại tộc ra mắt quý nữ nhà mình.
Một mối hôn sự hoàn hảo, những lợi ích to lớn, hay thậm chí là một tước vị cao cấp trong hậu cung.
Tất cả đều được âm thầm toan tính và giành giật hết mình.
Cuộc đi săn tại Vĩnh Sơn Lâm Trường nhanh chóng được chuẩn bị trong sự hân hoan của mọi người.
Chỉ trừ một mình Khương Yên.
“Hoàng thượng, ngài chắc chắn là muốn ta tham gia buổi đi săn hôm ấy?”
“Sao thế? Không muốn à?”
Cơ Trường Uyên áp đầu nàng bên bả vai của mình, bàn tay vòng qua eo ôm chặt.
Nhìn từ xa trông như thế một đôi uyên ương trời định đang trong giai đoạn yêu đương thắm thiết.
“Ta không muốn gặp ai hết.”
Khương Yên uể oải khép mắt.
Cơ Trường Uyên tất nhiên không thể không biết rõ nội tình bên trong.
Hắn nhẹ nhàng sờ vào làn da mát lạnh của nàng, đôi môi dán sát vành tai thì thầm: “Đừng lo lắng, trẫm đã sắp xếp cả rồi, với lại không phải nàng vẫn luôn luôn đội mũ mạng che mặt khi đi ra ngoài ư? Lần đó ở Thọ Khang cung cũng vậy mà.”
Khương Yên ngáp to một cái, giãy dụa muốn đứng dậy: “Nếu ta vẫn không muốn đi thì sao?”
“Thế thì không được rồi, đây là dịp để trẫm công khai chiêu cáo danh phận của nàng với mọi người, không thể không đi.”
Cơ Trường Uyên không chịu thỏa hiệp, nâng mày cứng rắn nhìn về phía nàng.
“Nếu vậy thì còn hỏi ý ta làm gì nữa?”
“Thông báo mà thôi, dù sao cũng phải báo trước để cho nàng chuẩn bị tinh thần một chút.”
“Đa tạ hoàng thượng đã nhân từ.” Ngữ điệu đầy mỉa mai châm biếm.
Khương Yên bĩu môi đứng dậy, giũ giũ ống tay áo, sau đó ôm lấy lò sưởi nhỏ trên tay, nghiêng đầu nhìn Cơ Trường Uyên bằng vẻ mặt kỳ dị.
“Ngài nói là tất cả người trong hậu cung đều tham gia, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì ta có thể mạo muội xin hoàng thượng đồng ý ba điều này được không?”
Cơ Trường Uyên khoanh tay đi đến trước mặt nàng, cúi đầu xuống, đôi mắt sâu thẳm như xiềng xích bò lên từ mặt đất, trói chặt đối phương.
“Nói đi.”
“Ta muốn ở một lều riêng, với đãi ngộ phải từ cấp phi trở lên. Điểm trang và phục sức cũng y như vậy mà làm. Thêm một con ngựa dành riêng với dáng vẻ nổi bật nhất, ngài có đồng ý không?”
“Hiếm thấy nàng có nhã hứng muốn phô trương như vậy.” Cơ Trường Uyên híp mắt, ngón tay xoa nhẹ vào phần dái tai mềm mượt của Khương Yên.
“Hoàng thượng đã nói đây là dịp để công khai chiêu cáo thân phận của ta mà, đã vậy thì phải làm cho thật tốt, ta cũng không muốn bị người khác coi thường.” Khương Yên nâng cằm lên, chống lại ánh nhìn tràn đầy tính xâm lược của Cơ Trường Uyên.
“Được, như nàng mong muốn.” Nụ hôn ngay lập tức rơi xuống cánh môi đỏ mọng, nhấm nháp, cắn nuốt.
Cơ Trường Uyên thật sự cũng tò mò, muốn xem thử Khương Yên định giở trò gì trong buổi đi săn kia.
Đào Tuệ đã biết được tin chủ tử của mình sẽ tham gia lễ hội săn b.ắ.n mùa xuân, lại còn được lệnh phải làm vô cùng rình rang, trong lòng có chút lo lắng.
“Nương nương, nhất định phải như thế sao? Vị kia, nô tỳ thật sự cảm thấy không ổn chút nào.”
Khương Yên lại vô cùng nhàn nhã vắt chân ngồi trên ghế thái sư, ngón tay nhón lấy một trái nho lạnh bỏ vào miệng.
“Có gì phải sợ?”
Chu Châu trẻ tuổi háo thắng, tâm tình có chút xao động, mím môi siết chặt nắm đấm.
“Nương nương có hoàng thượng bảo hộ, lo gì chứ?”
“Đã biết như vậy rồi thì đi chuẩn bị đi. Hôm đó ta sẽ dẫn các ngươi đi chơi thật vui.”
Chu Châu và Tiểu Giác Tử đập tay nhau hò reo thích thứ trong sự lắc đầu của Đào Tuệ.
Từ từ, những món nợ cũ nàng sẽ dần dần trả lại từng cái một.
***
Vĩnh Sơn Lâm Trường những ngày đầu năm đầy tươi mát, như được đất trời ban cho một tấm áo mới để mừng xuân.
Màu xanh trải khắp nơi trông thật đã mắt.
Lều trướng của Cơ Trường Uyên là lớn nhất và xa hoa nhất, được đặt ở chính giữa trung tâm bãi đất bằng. Từ đó mà tản mác ra những lều trại lớn nhỏ khác của mọi người theo cấp bậc cao thấp khác nhau.
Lều của Thẩm Thiên Nhược tất nhiên cũng được sắp xếp ở gần với chỗ của Cơ Trường Uyên, nhưng vì khu vực nữ tử được tách riêng nên chính giữa vẫn có một hàng rào ngăn cách.
Theo sau là nơi ở của các phi tần khác.
Thời điểm tổ chức khai lễ cho buổi đi săn Khương Yên không có mặt.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Đợi đến khi bế lễ, nàng mới nhàn nhã đeo mũ mạng che mặt, ngồi trên xe ngựa sơn đỏ xa hoa ung dung theo con đường mòn mà tiến vào trong khu vực lều trướng của các phi tử Đại Cơ.
Cách đó không xa là Khổng Tuyết Ninh trong trang phục cưỡi ngựa bó chẽn với quần dài, ủng da dê và áo lông cáo đỏ vạt ngắn, trông nàng ta không khác gì những nữ hiệp kiêu ngạo xuất thân từ những sơn trang danh tiếng trên giang hồ.
“Ngươi… ngươi có biết đây là nơi nào không?”
Khổng Tuyết Ninh vừa nhìn thấy Khương Yên đội mũ mạng được đỡ xuống kiệu đã biết ngay nàng là ai, vội vàng đi đến chất vấn.
“Chỗ này chỉ dành cho người có tước vị phi trở lên, cút xuống hang chó của ngươi đi.”
Khương Yên nâng cằm, ngạo nghễ nhìn nàng ta bằng nửa con mắt: “Sao đây, Khổng Tuyết Ninh, ngươi không nhìn thấy chiếc lều xa hoa chỗ kia ư? Là đích thân hoàng thượng sắp xếp cho ta đây, người lấy cái gì để đuổi ta đi?”
Lúc này đây, Khổng Tuyết Ninh mới nhìn qua chiếc lều bát giác được dựng cùng màu và chất liệu giống y như của Cơ Trường Uyên đang đặt ở trung tâm.
“Không thể nào? Ngươi…lấy cái gì có thể sánh ngang với bổn cung được chứ?”
Khổng Tuyết Ninh vô cùng tức tối, sự ganh tỵ đã được tích lũy qua ngày tháng gần như bộc phát.
“Tiện tì, chỉ giỏi dùng mưu ma chước quỷ mê hoặc hoàng thượng.”
Kỳ lạ thật, những người này chẳng có câu chửi nào mới mẻ hay ho hơn nhỉ.
Người nào người nấy chỉ dùng hai chữ tiện tì để chửi nàng.
“Thì sao, cuối cùng ta vẫn là người chiến thắng còn gì.”
Vừa nói Khương Yên vừa che miệng cười rồi quầy quả đi về phía lều của mình, để mặc Khổng Tuyết Ninh chống nạnh gào thét vì giận dữ.
Tất nhiên rồi, ngoại trừ gằn giọng mắng chửi, Khổng Tuyết Ninh còn làm được gì nàng nữa đây.
Xung quanh đầy những cấm vệ quân bảo hộ Khương Yên, còn có Đảo Tuệ, Chu Châu và Tiểu Giác Tử kè kè theo sát bên cạnh, Khổng Tuyết Ninh có muốn ra tay dạy dỗ nàng cũng không đủ lực để thực hiện.
Phải tìm cách khác thôi.
Một cách có thể hoàn toàn đập nát Khương Yên.
***
Cơ Trường Uyên đã sắp xếp cho Khương Yên một con ngựa riêng khác hẳn những người còn lại.
Con ngựa mệnh danh là nữ hoàng thảo nguyên, với thân hình thon dài chắc khỏe, bộ lông màu vàng kim dưới ánh nắng lại tỏa ra hào quang rực rỡ vạn phần.
Quan trọng nhất con ngựa này đã theo Cơ Trường Uyên từ khi mới sinh ra, vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời, rất thích hợp cho nữ tử.
Khương Yên đã dành cả một ngày để làm quen với nó, sau đó đi theo một vị quan thừa mã chuyên huấn luyện cưỡi ngựa để học cách điều khiển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cu-tuyet-tro-thanh-binh-phong-cua-nam-phu/chuong-79.html.]
“Nương nương quả nhiên là có thiên phú.”
Đào Tuệ đưa khăn lụa lau mồ hôi đã ướt đẫm trán và cổ áo của Khương Yên, bên cạnh là những lời tâng bốc của Tiểu Giác Tử và Chu Châu.
“Mới tập có một ngày mà cưỡi được như vậy là rất tốt rồi đấy ạ.”
Quan thừa mã cũng không tiếc lời khen ngợi.
Khương Yên rất vui, nàng uống một ngụm nước mát, sau đó dựa vào cánh tay rắn chắc của Tiểu Giác Tử mà nhảy xuống ngựa, sau đó phấn khởi chỉ vào con ngựa vàng óng nói: “Nhớ chăm sóc cho kỹ, mấy ngày sau ta muốn cưỡi nó băng qua cánh rừng thưa bên kia chứ loanh quanh luẩn quẩn ở bãi sân cát này thì thật là chán.”
“Tuân lệnh.”
Căn dặn xong xuôi, Khương Yên vươn vai đi trở về lều của mình, thích thú chờ đợi chiếc bẫy rập đang từ từ khởi động.
“Nàng trông có vẻ hào hứng đấy.” Cơ Trường Uyên nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp được lót da hổ, vừa thấy người đã đưa tay kéo lấy ôm vào lòng.
“Buông ra, không thấy người ta đầy mồ hôi à?”
“Có sao đâu, những lúc trên giường, hai chúng ta còn đổ nhiều mồ hôi hơn nữa là, nàng không biết ư?”
Cơ Trường Uyên hôn xuống gáy nàng một cái, giọng ngả ngớn.
Khương Yên bực bội chống tay đứng lên, hô lớn cho Đào Tuệ đứng bên ngoài mang nước nóng vào cho nàng tắm rửa.
Cơ Trường Uyên cũng không tiếp tục hành động thân mật nữa mà buông tay ra, hỏi nàng: “Hôm nay tập cưỡi ngựa đến đâu rồi?”
“Rất tốt, dễ hơn ta nghĩ nhiều.”
“Vậy ngày mai có muốn đi theo trẫm một chuyến không?”
Khương Yên bĩu môi: “Hoàng thượng đánh giá ta cao quá đấy.”
Cơ Trường Uyên bật cười, ngón tay xoa xoa khóe môi đang trễ xuống của Khương Yên, lồng n.g.ự.c phập phồng vui vẻ.
“Vậy thì ở lại đồng cỏ đợi trẫm mang chiến lợi phẩm về cho nàng.”
“Biết rồi. Cùng lắm thì ta chỉ loanh quanh ở khu rừng thưa bên kia thôi.”
***
Ngày diễn ra buổi đi săn.
Tiếng tù và hòa cùng tiếng trống rền vang.
Đàn ông nai nịt gọn gàng, chân đi ủng da dê, đồng loạt leo lên những con chiến mã mình hài lòng nhất, xếp hàng ngang hí vang trời.
Cơ Trường Uyên một thân trang phục phi hiệp màu đen tuyền thêu chín kim long vần vũ trong mây bằng chỉ vàng, mái tóc được bới lên toàn bộ, cột chặt bởi ngọc quan đính lông vũmàu đen điểm bạch ngọc, để lộ vầng trán trơn nhẵn sáng sủa và gương mặt tuấn mỹ như tiên quân trên trời.
Vó ngựa rầm rập, bụi tung mịt mù.
Những nữ quyến của các gia đình quý tộc cũng có thể tham gia cuộc đi săn hôm nay nếu cảm thấy bản thân đủ khả năng tranh tài.
Còn lại thì tụ tập nói chuyện hàn huyên, hoặc chơi đùa loanh quanh đâu đó trong khu vực này.
Cảm thấy khả năng cưỡi ngựa của Khương Yên đã ổn định, quan thừa mã khuyến khích nàng ra khỏi sân cát tập luyện, phi thử một vòng xem sao.
Khương Yên như con ngựa đứt cương, ngay lập tức hét to một tiếng, thúc hông ngựa phi nước đại vào con đường mòn trước mặt.
Vĩnh Sơn Lâm Trường là một tổ hợp của vùng núi thấp, sông nhỏ và rừng thưa trải dài.
Để tạo thêm không khí cho buổi đi săn hôm nay, cấm vệ quân đã thả thêm một số loài động vật hoang dã vào đây.
Cảm thấy đã đi vào đủ sâu, Khương Yên kéo căng cương ngựa, ra hiệu cho nó dừng lại, đôi tai vểnh lên nghe ngóng tình hình.
Con ngựa mang tên nữ hoàng thảo nguyên có vẻ hơi khó chịu, nó thở phì phò thật to, móng vựa liên tục cào xuống đất.
“Yên nào, chưa đến lúc ngươi phát điên đâu.” Khương Yên cúi xuống thì thầm vào tai nó.
Có vẻ nó nghe hiểu được những lời của nàng, rũ rũ bờm nặng nề thả ra từng tiếng thở xuống mặt đất.
Một người một người chậm rãi loanh quanh một vòng giữa bãi đất trống, nhìn không gian xung quanh đang im lặng như tờ.
Đằng xa, chếch về phía bên phải nàng dường như có bụi rậm tối tăm đang rung rinh như chờ đợi điều gì đó.
Ngay khi Khương Yên quay lưng lại, một mũi tên được b.ắ.n ra.
“Giá, chạy, nhanh lên!!!”
Khương Yên nghiêng người nằm rạp trên thân ngựa.
Những mũi tên nhọn hoắt liên tiếp được b.ắ.n ra.
Con ngựa dường như đã đến giới hạn, không thể kiềm chế nổi nữa, lồng lên điên loạn.
Những bước chạy loạng choạng lảo đảo, hai người không còn đủ sức thoát khỏi loạt mưa tên bám sát đằng sau.
Khương Yên hét lên thất thanh, thân hình nghiêng ngả rơi xuống, ngay lập tức là một vòng tay rắn chắc ập đến ôm chắc lấy nàng.
Là Cơ Trường Uyên.
Nữ hoàng thảo nguyên hí lên một tràng dài đau đớn, giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế vô hình, nhanh chóng hất tung mọi thứ đang kìm kẹp lấy nó.
Phía trước là vách núi, may mắn không cao lắm, độ dốc cũng không phải kiểu dựng đứng, Cơ Trường Uyên nhanh nhẹn thả cương, đạp lên lưng ngựa ôm lấy nàng dùng khinh công bay xuống dưới.
Nhờ có võ công cùng sức khỏe, Cơ Trường Uyên ngay lập tức ổn định thế ôm của cả hai, dùng chủy thủ trong người mà hạ bớt tốc độ rơi của cả hai.
Còn hên là phía dưới đều là cây cỏ rậm rạp, đã vô tình đỡ lấy bọn họ phần nào.
Khi hai chân chạm được mặt đất, Khương Yên mới phát hiện ra, trên bả vai của Cơ Trường Uyên là vết thương do va đập mạnh, thịt mềm đã bị dập, m.á.u me be bét, có khả năng trật khớp bả vai hoặc gãy xương cũng nên.
Nàng dìu hắn ngồi xuống dựa vào vách đá, nhanh chóng xé miếng vải ra, kiểm tra vết thương rồi bắt đầu băng bó tạm thời.
Dù sao mình cũng là thầy thuốc, bỏ mặc hắn không lo thì trong lòng Khương Yên không khỏi áy náy.
Đã vậy hắn lại là người ra tay cứu nàng, mặc dù Khương Yên chưa bao giờ cần điều đó.
Nhìn thấy nàng dịu dàng chăm sóc hắn như vậy, trong lòng Cơ Trường Uyên nảy sinh một hạt mầm hy vọng.
Không gian im lặng tứ bề, trong không khí dâng lên mùi m.á.u tanh nồng vẫn không phá vỡ tâm trạng vui vẻ của hắn.
Khương Yên quan tâm hắn như vậy, dựa vào hắn gần như vậy, hẳn là nàng cũng đau lòng cho hắn có phải không?
Sau khi thắt nút cuối cùng, Khương Yên dịch người sang một bên, ưỡn lưng đứng vậy.
“Nàng đi đâu thế? Ở lại đây với trẫm.” Cơ Trường Uyên mặt mũi tái nhợt, đang ôm lấy một vai m.á.u me đầm đìa, giọng điệu vẫn vô cùng cứng rắn.
“Tìm người đến giúp.” Khương Yên phủi váy, lời lẽ lạnh nhạt.
Cơ Trường Uyên lắc đầu, với tay kéo lấy ống tay áo của Khương Yên, muốn giữ nàng lại: “Không cần đi, bọn họ không thấy trẫm sẽ tự động đi tìm, nàng ở lại đây với trẫm an toàn hơn.”
“Không cần.” Khương Yên khó chịu hất tay ra.
Cơ Trường Uyên nhíu mày, lực đẩy của nàng khiến bả vai hắn đau nhói.
“Ta không muốn ở chung với ngài trong tình trạng này.”
“Vì sao?”
“Sẽ khiến cho ta nổi lên dục vọng muốn một đao đ.â.m c.h.ế.t ngài tại chỗ.” Khương Yên cười khẩy, lời nói nhẹ bẫng như không.
Cơ Trường Uyên thở một tiếng nặng nề, gương mặt chẳng còn chút máu, đây là lần thứ hai nàng nói ra những lời thực sự dày vò trái tim hắn, xé rách vết thương đang được hắn tự mình lau dọn chữa lành.
“Nhưng ta là một thầy thuốc, học y để cứu người, nếu phải xuống ta g.i.ế.c người dù bất kỳ ai ta cũng không làm được.”
“Thêm nữa, ngài thật sự là một hoàng đế tốt.” Nói đến đây Khương Yên quay lại, dùng vẻ mặt oán hận nhất nhìn Cơ Trường Uyên.
“Ngươi đối xử cầm thú với ta nhưng lại là vị vua cần thiết cho giang sơn Đại Cơ này.”
“Chỉ với lý do này thôi, cho dù ngươi có dày vò ta đến mức nào thì ta cũng không thể g.i.ế.c ngươi được.”
Bỏ lại lời này, Khương Yên dứt khoát quay đi, rời khỏi tầm mắt của Cơ Trường Uyên.
Để hắn lặng người ngồi đấy với vết thương chảy m.á.u đầm đìa.
Chẳng biết m.á.u đó từ đâu, từ bả vai bị dập nát hay từ trái tim đang thoi thóp vá lấy vá để những kẽ nứt đang ngày một toang hoác.
Đúng như lời Cơ Trường Uyên đã nói, rất nhanh chỉ tầm một canh giờ, ám vệ đã tìm được Cơ Trường Uyên dưới đáy núi.
“Nàng… đâu rồi?” Hắn được Hướng Phong đỡ dậy, ánh mắt rét lạnh quét một vòng, giọng nói hổn hển vẫn không quên hỏi về nàng.
“Đã được hộ tống về lều trướng. Trước khi đi, nương nương có giao lại cho thuộc hạ cái này.” Vừa nói Tiểu Thuận Tử vừa lôi ra một mũi tên gắn lông chim khổng tước, phần đuôi có khắc chữ.
Cơ Trường Uyên híp mắt, vuốt nhẹ bề mặt lồi lõm phần gỗ đã được vuốt nhọn, sau đó bật cười ha hả.
Tốt, nàng đã sắp đặt mọi thứ hoàn hảo để tặng cho hắn một món đại lễ.
Cơ Trường Uyên sao có thể bỏ qua được chứ.