Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-08-21 22:00:53
Lượt xem: 633
“Ai gia chỉ là lo lắng cho hoàng thượng mới không nhịn được muốn dạy dỗ những kẻ bất kính một phen.”
Tiêu thái hậu nắm chặt khăn lụa trong tay, đứng dậy hòa nhã nói với Cơ Trường Uyên.
Trước mặt bao nhiêu người, hắn cũng không muốn làm mất mặt mẫu hậu của mình, chỉ điềm đạm cười.
“Là nhi thần tắc trách rồi, cảm thấy nàng ấy đầu gỗ, không học hành được gì, cho nên cũng không ra lệnh cho người đến quản thúc.”
Thấy Cơ Trường Uyên cũng không quá gay gắt với mình, Tiêu thái hậu thở phào trong lòng, vẻ mặt trở về nét hiền từ của người ăn chay niệm phật.
“Hoàng thượng nhân từ, ai gia hiểu được, nhưng có một số chuyện cần phải nghiêm trị mới khiến cho trên dưới một lòng tuân theo.”
“À, đa tạ mẫu hậu đã chỉ dạy.” Cơ Trường Uyên cười khẽ một tiếng sau đó phất tay ra lệnh: “Lôi những tên này xuống đánh ba mươi trượng.”
Tất cả đều là người đã động thủ với Khương Yên, bao gồm Trương ma ma đang nằm sóng xoài ở ngoài sân.
“Hoàng thượng… đây là…” Tiêu thái hậu trợn mắt nhìn hắn.
“Bất chấp mệnh lệnh, xâm nhập Trọng Hoa cung, còn đánh người của trẫm, mẫu hậu cảm thấy trẫm có nên bỏ qua không, dù sao cũng chính ngài vừa mới dạy dỗ nhi thần mà.”
Tiêu thái hậu bị chặn họng, ngay lập tức im bặt.
Cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi dẫn người trở về Thọ Khang cung, cũng không dám quay đầu nhìn vẻ mặt đau đớn của tâm phúc bên người là Trương ma ma đang chịu đòn giữa trời nắng.
***
Từ hồi Trọng Hoa cung có nữ chủ nhân mới, thái y viện bận rộn hơn hẳn.
Nhưng đây là lần đầu tiên Trình thái y nhìn thấy một gương mặt bị đả thương nặng nề như vậy.
Còn là của vị nương nương đang được sủng ái nhất nhì ở hậu cung.
May mắn không phải là những vết thương sâu rạch vào da thịt, không để lại sẹo.
“Kiên trì đắp và uống thuốc tiêu sưng, chừng mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Đào Tuệ chắp tay, nghẹn ngào gật đầu rồi tiễn ông ra ngoài.
Cơ Trường Uyên nhíu mày, nhìn nữ nhân đang nằm trên giường với gương mặt sưng húp đã chẳng còn nhìn ra hình dạng ban đầu, trong lòng buồn bực vô kể.
“Làm việc tắc trách, mỗi người tự ra ngoài nhận hình phạt đi.”
Cao Dục biết khó có thể khuyên bảo hoàng đế vào lúc nào, chỉ liếc mắt cho nhóm Tiểu Thuận Tử cùng thị vệ phía sau.
“Bọn họ nào có lỗi gì mà lại chịu phạt. Đấy là Thái hậu đó, ai dám cản trở chứ.”
Khương Yên thều thào nằm trên giường, nhịn không được lên tiếng.
Cơ Trường Uyên mặt lạnh như đồng thau, khóe môi trễ xuống hậm hực: “Đã ra nông nỗi này rồi vẫn còn có thể nói?”
“Bị đánh vào mặt chứ có phải bị cắt lưỡi đâu mà không nói được…” Nói đến đâu, có vẻ phạm vào vết thương, Khương Yên kêu lên một tiếng, hai đầu mày nhăn tít lại.
“Haizz, cái này chắc là báo ứng rồi, ta đ.â.m ngài một nhát, cho nên mới bị người ta đánh cho một trận.”
Cơ Trường Uyên đang chậm rãi lăn bọc thuốc lên mặt Khương Yên, nghe đến đây thì cười gằn: “Nàng quên rồi à, trẫm là chân long thiên tử, sao có thể dễ dàng bị ám hại như vậy. Biết điều thì ngoan ngoãn đi, trong khi trẫm vẫn còn có lòng bao dung với nàng thì đừng làm những chuyện điên rồ nữa, vô ích thôi, không thì không chỉ gương mặt này mà mạng cũng chẳng còn đâu.”
Khương Yên khịt mũi, sau đó quay đầu sang một bên, không muốn tranh cãi với đối phương nữa.
Nhưng có lẽ cũng nhờ những lời này của nàng, Cơ Trường Uyên đã ra lệnh tạm hoãn thi hành án phạt với những nô tài ở Trọng Hoa cung.
Hôm nay đã bị hành hạ cả ngày, sau khi lót dạ bằng một chén canh nóng thì Khương Yên đã mệt mỏi đến muốn chỉ muốn nằm thẳng cẳng trên giường.
“Hoàng thượng chẳng lẽ còn muốn qua đêm ở đây?”
Nhìn thấy thân hình to lớn vạm vỡ của Cơ Trường Uyên đang lõa lồ trong không khí, Khương Yên thật sự muốn chửi thề.
“Có vấn đề gì sao?”
Con mẹ nó, nàng đã thê thảm như vầy rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha.
“Không, chỉ là muốn cảnh báo với hoàng thượng một phen, nếu lỡ ban đêm lại có thêm một cây trâm vàng nào đó kề vào cổ.”
Cơ Trường Uyên không lấy gì làm sợ hãi, chỉ nâng bàn tay của Khương Yên lên, nhẹ nhàng gặm lấy từng khớp xương nhỏ nhắn vào miệng.
“Với tình trạng này thì cầm muỗng ăn cơm còn không nổi, nàng nói xem, nàng ám sát trẫm bằng cách nào?”
Đúng là đồ độc mồm độc miệng, dường như không bao giờ Khương Yên có thể chiến thắng Cơ Trường Uyên trong cuộc nói chuyện tay đôi như thế này.
“Với gương mặt người không ra người ma không ra ma thế này mà hoàng thượng vẫn còn có thể nằm ngủ bên cạnh được, quả nhiên khẩu vị nặng thật.” Khương Yên không đe dọa được, chỉ có thể đổi cách châm biếm.
“À, đã từng được mỹ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc hầu ngủ, hôm nay đổi phong cách một chút cho nó thú vị, nàng thấy sao?”
“Không phải ai cũng sung sướng như nàng, trước nay đều được nam tử soái khí tuấn mỹ giỏi giang như trẫm bồi ngủ.”
Mẹ kiếp, hóa ra Cơ Trường Uyên không những vô sỉ mà còn tự luyến nữa chứ.
“Tùy ngài.”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Bỏ lại hai chữ này, Khương Yên chán nản nhắm mắt lại.
Nói ra thì trong cái rủi có cái may.
Nhờ thương thế do Tiêu thái hậu gây ra, thời gian này Cơ Trường Uyên không quấn lấy nàng đòi hỏi nữa.
Mặc dù mỗi ngày vẫn ghé qua thăm hỏi vài câu.
Nghe nói phu nhân của Trấn bắc hầu phủ mấy ngày nay rầm rộ đưa người sang phủ đại học sĩ để cầu thân, chuyện này đã lan rộng khắp kinh thành rồi.
Vị tiểu thư họ Doãn này, Khương Yên còn nhớ mang máng.
Đời trước nàng ta là ứng cử viên sáng giá cho chức thế tử phi của Bùi phủ.
Mẫu thân của Bùi Lẫm vô cùng hài lòng với mối hôn sự này, ra sức thúc giục hắn ta cùng bà qua đó gặp mặt.
Nhưng Bùi Lẫm từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ lưỡng lự.
Khương Yên lúc đó lo lắng lắm, trong lòng khổ sở vô cùng, mới không nhịn được mà thổ lộ cùng Thẩm Thiên Nhược trong một đêm tối trăng thanh bên vò rượu hoa quế.
Lúc này Thẩm Thiên Nhược mới được sách phong làm hoàng hậu, nàng ấy ngay lập tức đi đến Dưỡng Tâm điện xin được cầu kiến thánh thượng.
Còn hứa hẹn sẽ giúp Khương Yên hoàn thành tâm nguyện.
Ngay lập tức, Khương Yên được phong làm quận chúa, trở thành nghĩa muội của quốc mẫu Đại Cơ, còn được Thẩm phủ thừa nhận là con cháu trong dòng tộc.
Không còn là thân phận nha hoàn, Khương Yên nghiễm nhiên đủ mặt mũi để gả vào hầu phủ.
Quan trọng nhất là Bùi Lẫm lại đồng ý, còn dùng tam môi lục sính để rước nàng về làm chính thất.
Tất nhiên, có người vui mừng thì cũng có người bực dọc.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Mẫu thân của hắn ta đương nhiên không hài lòng cho mấy, nhưng ngại quyền lực của nhà họ Thẩm và hoàng hậu đang được sủng ái hết mực cho nên chỉ đành ngậm ngùi gật đầu ngoài mặt.
Biết chương phụ chương mẫu không ưng mình, Khương Yên càng thêm ra sức phục tùng hầu hạ.
Nhưng một mình giữa hầu phủ lạnh lẽo lòng người, phu quân lại không ở bên san sẻ yêu thương, dần dà đã mài mòn đi toàn bộ ánh sáng rực rỡ ở trên người nàng, chỉ để lại một vỏ bọc tự ti yếu đuối và chằng chịt tổn thương.
Sống lại một đời, trở thành một người xem qua đường thờ ơ với mọi thứ, chứng kiến mọi thứ vẫn diễn ra như cũ, Khương Yên không nhịn được thở dài.
Giá mà trước đây nàng sáng suốt một chút, biết thân biết phận một chút, có lẽ đã không rơi vào thảm cảnh như ngày đó.
Thời đại phong kiến quân thần, cho dù có người chống lưng thì đã làm sao, xuất thân không chính thống vẫn bị cười chê như thường.
Khương Yên xoay quạt tròn trong tay, ngả người ra ghế bập bênh, bên tai vẫn là âm thanh thao thao bất tuyệt của Tiểu Giác Tử.
“Ấy thế vị Bùi thế tử ấy lại đứng giữa chốn đông người mà từ chối Doãn tiểu thư mặc cho mẫu thân của ngài ấy ra sức sắp xếp cuộc gặp mặt, khiến cho Doãn đại học sĩ nổi trận lôi đình, mắng chửi hai mẹ con nhà họ một trận té tát. Dù gì đi nữa mối hôn sự này là do chính Bùi phu nhân tự mình đến cửa cầu cạnh, không ngờ đứa con trai lại làm ra chuyện mất mặt thế này.”
“Chuyện này còn lôi kéo đến tận Thừa Thiên điện trong buổi thượng triều sáng nay. Ai cũng biết Bùi thế tử là thư đồng của hoàng thượng từ thuở thiếu niên, còn đi theo bảo vệ người suốt mấy năm khi còn ở Đông Cung. Hoàng thượng đã cố gắng uyển chuyển giảng hòa nhưng Doãn đại học sĩ không đồng ý, dù gì ông ta cũng chỉ có một đích nữ trân quý, cưng như trứng, hứng như hoa, sao lại có thể chịu được sự nhục nhã thế này. Thế là hầu gia đành phải đích thân đứng giữa đại điện đọc thư xin lỗi, tuyên cáo toàn thiên hạ, còn phải đưa danh sách bồi thường mới khiến Doãn đại học sĩ nguôi giận chút ít. Ngay cả lệnh bài đặc cách thông quan và triệu tập quân doanh ngoại thành của Bùi thế tử cũng bị thu lại, phải nói là rùm beng một trận long trời lở đất mới giải quyết ổn thỏa, hoàng thượng mấy ngày nay đau đầu không thôi.”
Nói đến đây, Tiểu Giác Tử lấm lét nhìn Khương Yên một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cu-tuyet-tro-thanh-binh-phong-cua-nam-phu/chuong-73.html.]
Hy vọng nàng sẽ hiểu ý của hắn.
Nhưng đáng tiếc, Khương Yên chẳng hề để tâm chút nào.
Nàng đang suy nghĩ đến một chuyện.
“Tiêu thái hậu là người như thế nào?”
Tiểu Giác Tử hết nhìn Đào Tuệ rồi lại nhìn Chu Châu, sau đó gãi đầu đến sát gần Khương Yên nhỏ giọng nói.
“Tiêu thái hậu từ sau khi tiên đế băng hà đã chọn làm bạn với thanh đăng cổ phật. Ai cũng nói người từ tâm như bồ tát, không thích lộ diện bên ngoài, càng không ra oai phủ đầu với phi tần trong cung. Cho dù người đã lên ngôi Thái hậu nhưng chính trực công bằng, mẫu tộc sau lưng cũng không hề vì vậy mà tác oai tác quái, có thể nói là tiếng thơm muôn đời.”
“Ta muốn nghe sự thật để liệu bề tính toán sau này.” Khương Yên lừ mắt cảnh cáo.
Tiểu Giác Tử lúng túng quỳ xuống cùng với Đào Tuệ và Chu Châu.
“Theo ý kiến cá nhân của nô tài, trong hậu cung này nương nương tốt nhất đừng nên đối đầu với hai người, một là Khổng phi nương nương ở Cảnh Hy cung, người còn lại chính là Tiêu thái hậu ở Thọ Khang cung.”
“Bời vì…”
Nói đến đây hắn ta quay đầu nhìn một vòng, rồi bạo gan ghé vào tai Khương Yên thì thầm: “...bụng dạ thâm hiểm, có thù tất báo, nương nương không đấu lại bọn họ đâu.”
Khương Yên đập nhẹ cán quạt vào mặt bàn, chống cằm suy tư.
Tiêu thái hậu chắc chắn không thích nàng.
Ngày hôm đó nàng lại hại Trương ma ma bị ăn gậy.
Bà ta nhất định không thể bỏ qua chuyện này.
Nhưng ngại Cơ Trường Uyên nên tạm thời ẩn nhẫn, không dám vươn tay quá dài về phía Trọng Hoa cung.
Vậy thì Khương Yên chỉ còn cách tự mình đi đến trước mặt bà ta nộp mạng.
Như vậy có khi lại tìm được lối thoát hơn là việc phải c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn ở đây.
Đồng tử của Tiêu thái hậu mở lớn, vành mắt như bị banh ra đến nứt toác.
Bà nhìn dáng vẻ ung dung của Khương Yên trước mặt, hoàn toàn không có biểu hiện gì gọi là chột dạ.
Đến lúc này mới thật sự ngỡ ngàng.
Tiêu thái hậu không còn nghi ngờ gì nữa, nàng chính là muốn trả thù bà ta..
Nhưng bà ta không nghĩ Khương Yên lại có thể vì chơi mình một vố mà dám vuốt râu rồng.
“Ngươi… ngươi…!!!”
Cơ Trường Uyên thong dong bước vào trong, ánh mắt không hề nhìn lấy Khương Yên bên cạnh, chỉ mỉm cười nhàn nhã gật đầu với Tiêu thái hậu một cái.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
“Nhi thần quấy quả rồi, không biết là Thọ Khang cung đang có khách.”
Tiêu thái hậu nuốt nước miếng, khan giọng đáp: “Ai gia không biết hoàng thượng ghé…”
Nói đến đây, bà ta chẳng còn tìm được lời nào để bào chữa, chỉ có thể quanh co lấp l.i.ế.m cho qua: “Hoàng thượng đến từ lúc nào vậy, sao không để cho nô tài thông báo với ai gia một tiếng.”
“Hiếm khi thấy mẫu hậu hàn huyên với các phi tần khác ngoại trừ hoàng hậu, cho nên nhi thần có chút tò mò.”
“Không ngờ nội dung câu chuyện lại thú vị thế này.”
Nói đến đây Cơ Trường Uyên nghiêng người về phía Tiêu thái hậu một chút, khóe miệng tràn ra âm thanh khúc khích.
“Có phải vì người rảnh rỗi quá mà nhi thần lại ít quan tâm đến mẫu hậu nên người muốn tìm vài việc để làm cho khuây khỏa không?”
Sắc mặt Tiêu thái hậu nhợt nhạt, khuôn miệng mấp máy không nói thành lời: “Không… không phải…”
Cơ Trường Uyên vẫn giữ dáng vẻ thoải mái vô tư: “Nhi thần hiểu mà, vậy đi, sắp tới là tết trung thu, Tiêu thái hậu hẳn là muốn lên chùa cầu phúc bình an cho toàn bộ hậu cung, sáng sớm mai lập tức khởi hành, các ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi.”
Lời nói bâng quơ lại như tiếng sấm bên tai.
Tiêu thái hậu ôm lấy cánh tay Trương ma ma ngã ngồi xuống ghế dựa.
Từ đây đến tết trung thu còn hơn nửa tháng, cái này là muốn đuổi bà ta lên núi ăn chay niệm phật mỗi ngày, không được quấy rầy chuyện nhà chuyện cửa của hoàng thượng đây mà.
Mệnh lệnh của Cơ Trường Uyên đã ban ra, không ai trong dưới gầm trời này có thể ngăn cản.
Tiêu thái hậu chỉ có thể cắn răng cười hòa hoãn gật đầu: “Đúng, đúng, ai gia còn đang tính nói với hoàng thượng về chuyện này, không ngờ người đã nhanh nhẹn chuẩn bị trước cho ai gia rồi.”
“Tốt, nếu đã như vậy, nhi thần không quấy rầy mẫu hậu nữa, nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải lên đường.”
Dứt lời, Cơ Trường Uyên đứng dậy, cũng chẳng thèm hớp một ngụm trà nóng đã phất tay ra lệnh cho toàn bộ mọi người rời đi.
Ngay cả Khương Yên cũng bị Tiểu Thuận Tử cho thị vệ cưỡng chế nàng lên kiệu trở về Trọng Hoa cung.
Tiểu Giác Tử và Chu Châu không biết chuyện gì đã xảy ra ở Thọ Khang cung, đang vô cùng nơm nớp lo sợ cho tình hình của Khương Yên khi đối mặt với Tiêu thái hậu, cuối cùng cũng chờ được bóng dáng của nàng ở ngoài cổng.
Chỉ là đi theo bên cạnh còn có long bào thêu rồng năm móng rực rỡ đến chói mắt.
Nhưng khác với sự cưng chiều và ân ái như thường ngày, Cơ Trường Uyên nặng nề đi phía trước, cánh tay mạnh mẽ lôi kéo Khương Yên phía sau như một món hàng.