Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-08-07 21:07:32
Lượt xem: 703
Cuối cùng cũng đến ngày Lại Nghệ đưa bộ tộc mình trở về nhà.
Đáng tiếc bọn họ vẫn không thể rời đi trước thềm năm mới.
Nhưng chắc hẳn là sẽ về kịp để ăn mừng tết Nguyên Đán.
Dựa vào đoạn ân tình ngắn ngủi kia, Khương Yên cảm thấy mình nên tiễn bọn họ một đoạn.
Trước cổng thành, Lại Nghệ ngồi sừng sững trên lưng ngựa, đôi mắt cong cong nhìn Khương Yên bằng gương mặt dịu dàng nhất.
“Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa, thật sự không muốn trở thành thủ lĩnh phu nhân?”
“Cảm ơn ngươi đã trân trọng ta, nhưng ta vẫn muốn gắn bó với lãnh thổ của mình hơn. Đợi ta đi hết một vòng giang sơn Đại Cơ, ta sẽ làm chuyến hành trình đến Bắc hoang thăm Đào nương, Tiểu Đào Hồng, và ngươi.”
Lại Nghệ híp mắt nhìn cô nương rực rỡ như ánh nắng mùa xuân, không nhịn được phá lên cười.
“Nhớ kỹ lời hứa của ngươi, bao lâu ta cũng sẽ đợi.”
Nói rồi Lại Nghệ vung roi thúc ngựa dẫn đầu đoàn người hướng về con đường mòn trước mắt.
Hắn ta sẽ không nói cho nàng biết, cuộc đối thoại của bọn họ trong trận tỷ võ ở rừng tre hôm nọ.
Hà Triết nói một câu rất đúng.
Lại Nghệ còn cả bộ tộc trên vai, Khương Yên theo hắn ta về Bắc hoang chỉ có chịu khổ mà thôi.
Đợi đi, đợi hắn ta ổn định được đại cuộc, xây dựng một cuộc sống ấm no cho mọi người trong tộc, hắn ta nhất định sẽ quay trở lại Đại Cơ một lần nữa.
Lại Nghệ không ngại cướp vợ của người khác đâu.
Trải qua một đoạn sóng gió gập ghềnh, thành Liễu Khê lại trở về dáng vẻ thanh bình nhộn nhịp vốn có của nó.
Bành phủ doãn đã gửi thư cho tri phủ Lương Châu nhờ hỗ trợ áp tải trọng phạm triều đình.
Khương Yên có công dẹp loạn cứu người, ông đã dự định muốn xin một danh hiệu cho cô nương này, nhưng không nghĩ là bị người từ chối.
Nàng đã nói, nàng là con dân Đại Cơ, bảo vệ đất nước là trách nhiệm của mình, không cần ghi công ban thưởng.
Nhưng Bành phủ doãn là người công tư phân minh, ông ta cảm thấy Khương Yên lập được đại công, đã không được vinh danh trước triều đình thì thôi, nếu không có chút ban thưởng gọi là, ông sẽ cảm thấy áy náy trong lòng.
Cho nên cuối cùng Khương Yên đành chấp nhận một khay bạc trắng một ngàn lượng, kèm một lệnh bài thông hành đến tất cả quan phủ từ thành Liễu Khê đến Lương Châu.
Đây chính là do Bành phủ doãn đích thân cậy nhờ tri phủ Lương Châu cùng những thành lân cận làm lệnh bài này, chỉ một cái duy nhất dành cho Khương Yên. Hy vọng nàng sẽ tiếp tục phát huy khả năng của mình để giúp ích cho dân chúng.
Không có tên sói tuyết ngạo mạn ở đây, Hà Triết nhẹ nhõm không ít.
Theo thông lệ, mỗi khi đi tuần, y lại cố gắng nấn ná ghé qua quán rượu cốt yếu chỉ nhìn Khương Yên một cái.
Nhưng từ đầu đến cuối lại không hề làm phiền nàng.
Có gì ngon, có gì tốt đều hớn hở đưa sang, khiến Lô thị càng thêm xuýt xoa tặc lưỡi.
Sự biểu lộ của Hà Triết khiến Khương Yên cảm thấy nhẹ nhàng dễ chịu. Không vồ vập, không ép buộc, chỉ là sự quan tâm trong âm thầm lặng lẽ.
Có một lần, Khương Yên nhàm chán mới gọi Hà Triết lại muốn trêu chọc y một phen.
“Ta không phải người ở thành Liễu Khê, hai chúng ta cũng gặp nhau được mấy tháng, huynh không sợ ta lừa gạt huynh ư?”
Hà Triết gãi đầu, có phần ngượng ngùng nói: “Ta biết, Khương cô nương là người tốt. Thật ra là ta trèo cao rồi.”
Khương Yên nhìn Hà Triết xấu hổ nắm chặt cây trâm bạc trong tay, trong lòng có hơi xúc động.
Người này sao mà thật thà chất phác quá đi mà.
Không nhịn được, Khương Yên quyết định đánh một đòn phủ đầu.
“Nếu ta nói, ta không phải là một nữ tử trong sạch, trước đây ta đã bị cưỡng ép, mất hết trinh tiết, phải cùng gia đình chạy trốn đến thành Liễu Khê, huynh có ngại không?”
“Hả?” Hà Triết ngẩn người, đồng tử mở lớn.
Khương Yên biết ngay, nam nhân thời này đều như nhau, bản thân chơi hoa ghẹo bướm nhưng lại muốn cưới con gái nhà lành thanh băng ngọc khiết về làm vợ.
“Thôi, chúng ta nên…”
“Khốn khiếp, nàng nói cho ta biết, ta sẽ đi băm vằm kẻ đó ra cho nàng hả giận. Tên khốn, dám tổn thương Khương cô nương.”
Khương Yên vừa tính rời đi lại giật mình quay lại.
Nam nhân trước mặt cô đôi mắt đỏ ngầu, hằn lên những tia m.á.u đáng sợ.
Nắm tay y siết chặt lại, dáng vẻ vô cùng đau khổ, cũng rất thương tâm.
“Nàng… ắt hẳn đã chịu nhiều khổ cực, đáng tiếc ta lại không thể xuất hiện sớm hơn để bảo vệ nàng.” Hà Triết mím môi, âm thanh ám ách đầy tự trách.
“Ngươi không thấy ta dơ bẩn? Không coi thường ta ư? Ta đã không còn trong trắng nữa rồi, ngươi hiểu không vậy?” Khương Yên nhíu mày, chăm chú soi từng biểu cảm dù chỉ là nhỏ nhất trên gương mặt đang căng ra của đối phương.
Nàng muốn tìm ra chút dấu vết của sự thương hại dối trá trên người nam nhân này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cu-tuyet-tro-thanh-binh-phong-cua-nam-phu/chuong-55.html.]
Nhưng chỉ nghe được giọng nói trầm ấm đầy kiên định của y.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
“Tại sao ta phải thấy như vậy? Đều là con người như nhau, nàng gặp trắc trở, ta không đau xót thì thôi, sao có thể coi thường nàng được chứ? Ta chỉ hận mình không thể g.i.ế.c hết những tên xấu xe trên đời, để bọn chúng không còn cơ hội hại người nữa…”
“Cho nên Khương Yên, nàng có thể cho ta một cơ hội để chăm sóc và mang lại hạnh phúc cho nàng không?”
Khương Yên im lặng, ngữ điệu khô khốc vang lên: “Ta không có lòng tin vào nam nhân, ngươi lấy gì để bảo đảm sẽ không đối xử tệ bạc với ta?”
“Trước hết, khế ước đất đai, tiền lương hàng tháng, tất cả đều gửi ở chỗ nàng. Sau lại ký một bản cam kết không nạp thiếp với nàng. Cả đời này Hà mỗ chỉ có một thê duy nhất, nếu vi phạm lời ước hẹn, sẽ bỏ mũ từ quan, tay trắng tha phương.”
“Thề độc như vậy, không sợ sao?” Khương Yên cười khẽ.
“Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, một lời đã nói ra, không thẹn với trời đất.”
Khương Yên không đáp lại Hà Triết, chỉ mở lấy bàn tay đã vằn vện những vết sẹo mờ của y, cầm cây trâm bạc lên cài vào mái tóc đen mượt.
“Nhớ lời chàng nói, ta không phải là người dễ bỏ qua đâu.”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Hà Triết là cô nhi, trong lúc loạn lạc được Bành phủ doãn nhận về, ban đầu là một tên đánh trống canh ở nha môn, sau này lập chí học võ, trở thành bổ đầu xuất sắc ở thành Liễu Khê.
Nghe nói Hà Triết muốn cầu thân Khương Yên ở quán rượu Lạc Phàm, Bành phủ doãn không nhịn được hồ hởi lên đường tìm bà mai để chuẩn bị cho lễ nạp thái.
Ông tuyên bố sính lễ cho đám cưới của Hà Triết và Khương Yên sẽ không thua kém bất kỳ danh gia vọng tộc nào ở Lương Châu, thậm chí còn mở lời muốn lo lắng luôn cả phần của hồi môn của Khương Yên nhưng bị nàng từ chối.
Dù sao hiện tại bây giờ đối với Khương Yên, bạc là thứ nhiều nhất mà nàng có trên người.
Ngày cưới đã được ấn định, sau tết Nguyên Đán một tháng, khi đám người Vương Thụy bị thi hành án tử xong.
Thành Liễu Khê lại chuẩn bị đón chờ một dịp vui hiếm thấy.
Việc bắt giữ được Vương Thụy, thậm chí còn tóm gọn toàn bộ đồng đảng phản loạn của hắn ta rất nhanh đã truyền tới kinh thành và gây xôn xao một trận lớn.
Ai ai cũng lên tiếng khen ngợi tri phủ Lương Châu thông minh tài trí, gan dạ mưu lược, không cần tốn một binh một tốt nào cũng có thể toàn thắng.
Ông ta còn đích thân áp giải Vương Thụy đến thành Thiên An, được trực tiếp diện kiến với vị tân đế xuất sắc trong truyền thuyết.
Bởi vì Bành phủ doãn đã căn dặn kỹ lưỡng, tri phủ Lương Châu thành thật bẩm báo mọi chuyện trước nhan thánh ở Thừa Thiên điện, ngoại trừ chuyện về nữ tử họ Khương.
Nhưng nghĩ nghĩ, hai người là bạn tâm giao, không chỉ cùng học một thầy, mà còn thi đậu làm quan trong cùng một kỳ, chỉ là Bành phủ doãn xui xẻo, bị phái đến thành Liễu Khê xa xôi nghèo khó còn ông ta thì hưởng phúc ở Lương Châu trù phú.
Lần này lập được công lớn, Bành phủ doãn lại không hề thể hiện, nhường hết hào quang cho bạn thân của mình là tri phủ Lương Châu, cho nên trong lòng ông ta có chút ái ngại, nhịn không được muốn nói giúp mấy lời giùm cho Bành phủ doãn để thiên triều để ý đến thành Liễu Khê hơn một chút, như vậy có lẽ bạn mình sẽ đỡ vất vả hơn.
Trong lòng có tâm sự, rượu vào thì lời ra, tri phủ Lương Châu bắt đầu câu được câu mất kể về cuộc vây bắt ở trấn Quan Lạn trên bàn tiệc mừng công.
Hầu gia của Trấn bắc hầu phủ là võ tướng, cho nên ông ta tương đối có hảo cảm đối với những người dũng cảm gan dạ.
“Ngươi nói là trong trận chiến đó có một nữ tử cũng tham gia ư?”
Rượu đi xuống dâng lên một cảm giác nóng bỏng nơi cổ họng khiến ông ta khà lên một tiếng sảng khoái.
“Đúng vậy, cũng nhờ người này phát hiện ra Huyết Đinh Ủng nên Bành đệ mới có thể ra tay trước một bước, giăng thiên la địa võng đưa Vương Thụy vào bẫy.”
Tri phủ Lương Châu đã ngà ngà say, ngửa đầu lim dim vào đệm gấm.
Thấy không ai rót rượu nữa, lặng lẽ nhắm mắt lại, ngủ gật ngay tại sảnh điện.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.
Đêm đã khuya, nhiều người say bét nhè đến mức nằm la liệt trên thảm lông ấm áp.
Mấy gia nô trong phủ thừa tướng lại tất bật chạy ra, chu đáo đỡ từng vị một lên xe ngựa đã đợi sẵn trước môn lâu, chở mọi người về đến tận nơi.
Bùi Lẫm sau khi hạ triều lại ngay lập tức chạy đến quân doanh luyện võ, đến tối mịt mới tắm rửa thay y phục trở về hầu phủ.
Trên đường đi tiện thể ghé ngang rước phụ thân là một lão sâu rượu cùng về.
Từ sau trận cung biến kia, biết tin Khương Yên đã trốn mất dạng, Bùi Lẫm cũng không còn bất kỳ hứng thú gì nữa, cả ngày chỉ vùi đầu ở quân doanh múa đao rèn kiếm.
Hắn ta sợ mỗi lần trở về hầu phủ lại nghe thấy những tiếng cằn nhằn của mẫu thân hoặc ép buộc mình phải nghị thân với đích nữ của nhà Đại học sĩ.
Thậm chí ngay cả bệ hạ cũng bắt đầu nửa đùa nửa thật muốn ban hôn cho Bùi Lẫm khiến hắn ta không thể mỗi ngày không chạy trốn đến ngoại thành Thiên An đến nửa đêm.
Hầu gia dù đã lớn tuổi nhưng vóc dáng vẫn còn khỏe mạnh vô cùng, Bùi Lẫm đành phải đi xuống dìu ông ấy vào trong xe ngựa.
“Hầy, nghe ngươi nói thế, ta cũng muốn gặp nữ trung hào kiệt ấy một lần xem sao…”
“Huyết Đinh Ủng không phải nữ tử nào cũng nhận ra được đâu…”
“Ngươi đừng vì Bành phủ doãn mà dựng chuyện nói giúp cho hắn ta đấy nhé…”
Giọng lè nhè của phụ thân vang lên bên tai cùng mùi hôi rượu nồng nặc nhưng chỉ khiến Bùi Lẫm run rẩy không thôi.
Là sự phấn khích tột độ đang lan tràn trong cơ thể.
Những lời này của phụ thân khiến Bùi Lẫm cảm thấy dường như mình đã nhìn ra được ánh sáng phía cuối con đường.