Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ - Chương 50

Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:19:07
Lượt xem: 611

“Nàng nói là…???” 

 

Hà bổ đầu không tin vào tai mình, lặp lại lần nữa.

 

Bành phủ doãn ngồi bên cạnh chỉ im lặng vuốt râu.

 

“Cứ tin ở ta, không đến năm ngày nữa, bọn người Bắc hoang ở trấn Quan Lạn sẽ buộc phải ra tay, đến lúc đó chúng ta có thể hốt gọn một mẻ.”

 

Bệnh cúm mùa cần năm đến bảy ngày để bộc phát. Nếu không điều trị đúng cách có thể gây ra biến  chứng như sốt cao, khó thở, phù phổi do suy tim và gây ra tử vong. Bệnh này còn có nguy cơ truyền nhiễm rất nhanh, dễ dàng biến thành dịch bệnh ở quy mô nhỏ.

 

 Khương Yên đã từng đối mặt với căn bệnh này ở kiếp trước khi nàng sát cánh bên Bùi Lẫm ở chiến trường ải phía Bắc.

 

Chính vì vậy, ngay khi nhìn thấy bệnh trạng của mấy người kia, Khương Yên đã nghĩ ra một kế sách chu toàn và ít gây thương vong nhất cho hai bên.

 

Nàng một mặt hỗ trợ bạc cho Đào nương để đi tìm đại phu, mặt khác yêu cầu Hà bổ đầu thu gom hết những nguyên liệu quan trọng để chữa trị căn bệnh cảm cúm.

 

Không có đủ lượng thuốc cần uống, tuy không gây tử vong nhưng bệnh trạng kéo dài, sẽ lây lan trong nội bộ người Bắc hoang, dễ khiến bọn họ nóng nảy lo âu.

 

Đến lúc đó lại tung ra tin tức về kho dược liệu trong thành Liễu Khê, chắc chắn đám lãnh đạo bên đó sẽ cử người đến cướp.

 

Chỉ cần bài binh bố trận một cách chặt chẽ hợp lý, nhất định có thể bắt được vài tên trong số đó.

 

Cách này nghe qua có vẻ hơi bỉ ổi, nhưng để có thể ngăn được chiến tranh giữa hai bên, đảm bảo tỷ lệ thương vong bằng không thì chỉ có kế sách này là vẹn toàn nhất, cũng ít tốn kém nhân lực nhất.

 

Bành phủ doãn đã cai quản thành Liễu Khê hơn mười năm nay, ông rất rõ ràng tính cách của ngươi Bắc hoang, cũng không phải là chưa từng đụng độ với bọn họ bao giờ, suy đi tính lại cũng chỉ có thể dựa vào mưu kế này của Khương Yên để cầm cự trước khi viện binh đến nơi.

 

“Đi, làm theo lời Khương cô nương đã nói.”

 

Quả nhiên ngay sau khi có bạc, Đào nương cùng hai người nữa tức tốc đi tìm đại phu.

 

Đúng như Khương Yên dự đoán, là bệnh cúm mùa.

 

Nhưng xui xẻo thay, nguyên liệu sắc thuốc không đủ, mấy hôm trước có một nhà buôn đột ngột mua hết toàn bộ cam thảo đất và vỏ quýt gai, hai trong số những dược liệu dùng để chữa trị căn bệnh này.

 

Đào nương lo lắng lắm nhưng cũng chẳng làm được gì, đành chỉ có thể ôm mấy thang thuốc cơ bản mang về sắc cho những người bệnh trong nhà để cầm cự đến khi có hàng trở lại.

 

Khương Yên vẫn đều đặn qua thăm Tiểu Đào Hồng, còn mang theo gừng, hành và tỏi để giúp đỡ Đào nương trong việc chăm sóc những người bệnh.

 

Có điều chăm mãi mà bệnh vẫn không thuyên giảm, thậm chí còn có dấu hiệu lây lan đến những người còn lại trong nhà.

 

Cho đến khi một đứa bé trong đó bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của căn bệnh cúm mùa, Đào nương đã sợ đến mức khóc nấc lên.

 

Việc này thành công lôi kéo mấy người đàn ông trở về.

 

Trong đó có gã đeo Huyết Đinh Ủng mà Khương Yên đã từng nhìn thấy ở phía sau nhà ngày đó.

 

“Đào tỷ đừng quá lo, bệnh không hết nhưng cũng không trở nặng, từ từ chúng ta nghĩ cách.”

 

Đào nương nước mắt vắn dài, ôm lấy đứa trẻ đang hâm hấp sốt nhỏ giọng than thở: “Tỷ đã đi khắp các hiệu thuốc trong thành đều không có đủ lượng thuốc cần dùng, chờ cũng không biết đến bao lâu mới được…”

 

“Haizz, muội cũng không biết phải giúp như thế nào, giá như mà muội có quen biết với Dung viên ngoại, vậy có thể xin ông ta ra tay cứu giúp, đáng tiếc tuy Dung viên ngoại là lái buôn dược liệu lớn nhất thành Liễu Khê nhưng tính tình cổ quái, không giao thiệp với bên ngoài, chính ông ta là người mấy hôm trước thu mua một lượng lớn cây thuốc cất trong kho, cũng chẳng biết để làm gì…”

 

“Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa ta nghe.” 

 

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.

 

Đột nhiên cánh tay bị bóp chặt, đằng sau là giọng nói ồm ồm như âm thanh trong vạc đồng đã nứt nẻ bị ném vào trong nước.

 

“Đau quá, người này là ai vậy Đào tỷ, ta sợ quá.” Khương Yên nháy mắt la lên thất thanh, ánh mắt run rẩy nhìn về phía nam nhân cao to như quả núi với đôi mắt màu xám của loài sói tuyết và mái tóc nhạt màu đang đứng đằng sau nàng từ lúc nào.

 

“Dừng tay, Khương cô nương là người tốt, là ân nhân của chúng ta, mấy hôm nay là nàng đã túc trực để hỗ trợ chúng ta chăm sóc người bệnh.”

 

Đào nương gấp gáp gỡ tay của người này ra, sau đó như gà mẹ đẩy Khương Yên ra phía sau lưng mình che chở.

 

“Đệ, đừng suốt ngày hở ra là động thủ như vậy chứ.” 

 

Hóa ra người này là phu đệ của Đào nương, tên Lại Nghệ.

 

Dưới chân hắn ta cũng là một đôi Huyết Đinh Ủng, chắc chắn là người thuộc đội kỵ binh Bắc hoang.

 

“Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa ta nghe.” Vẫn là câu nói cũ, được lặp lại một cách khô cứng.

 

Khương Yên lắp bắp, dáng vẻ rụt rè như con ốc đang cố gắng chui mình vào trong vỏ: “Ta là nói nếu mình quen biết với Dung viên ngoại thì tốt rồi, ông ta là người đã thu mua dược liệu ở thành Liễu Khê.”

 

“Nhà ông ta ở đâu, đưa ta đến đó.” Lại Nghệ từ trên cao nhìn xuống đầy trịch thượng.

 

Khương Yên lại càng rúc đầu sâu hơn vào cổ áo choàng, sau đó xoay đầu chỉ ra ngoài đường lớn: “Từ hướng chợ đi thẳng đến  cuối đường, băng qua cây cầu đá, hướng về hàng liễu dương xanh rì, đi hết đoạn đường đất sẽ thấy phủ đệ của Dung viên ngoại được xây dựng kiên cố. Ông ta trước nay khác người, nơi ở cũng tìm kiếm chỗ hẻo lánh thanh tịnh, cả thành Liễu Khê này ai cũng biết.”

 

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Lại Nghệ không nói tiếp, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó hất cằm ra hiệu với vài người đàn ông cao to lực lưỡng đi về phía sân sau.

 

Đào nương có chút bất an nhanh chóng chạy theo hỏi nhỏ: “Đệ muốn làm gì, đừng có manh động.”

 

Lại Nghệ từ chối đáp lời, cánh tay đẩy nhẹ Đào nương ra rồi biến mất sau cánh cửa gỗ đang lung lay.

 

Mọi thứ đều được Khương Yên thu hết vào mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cu-tuyet-tro-thanh-binh-phong-cua-nam-phu/chuong-50.html.]

Rất nhanh chóng bên Bành phủ doãn và Hà bổ đầu đã nhận được thông tin.

 

Thành Liễu Khê một đêm vắng lặng đến kinh người.

 

Căn nhà ba gian năm giá hiện ra trong bóng đêm như hang ổ của quái vật ăn thịt người.

 

Tường bằng đá tảng bao quanh, cao gấp bốn lần hình thể của một người Bắc hoang.

 

Bên trong chỉ leo lét vài ngọn đèn lồng mờ nhạt cùng với mấy tên gia đinh đang gà gật gác đêm.

 

Phủ đệ của viên ngoại không có thị vệ, quả là may mắn cho mình.

 

Lại Nghệ thầm nghĩ, sau đó phất tay với đội của mình, bắt đầu bám vào tường leo lên.

 

Với sự trợ giúp của Huyết Đinh Ủng, đám người này rất nhanh đã đột nhập được vào bên trong khuôn viên của phủ viên ngoại.

 

Theo nghe ngóng, kho dược liệu nằm sau thư phòng của Dung gia, không có bất kỳ lính gác thiện chiến nào ngăn cản được, Lại Nghệ đắc ý một đường đánh thẳng đến nơi đây.

 

Tiếng người yếu ớt la hét vang lên, những ngọn đuốc dồn dập đuổi đến nhưng vẫn đại bại dưới gót chân sắt của nhóm Lại Nghệ.

 

Tuy không có thương vong nhưng nhìn thấy người bị gãy xương nằm la liệt trên đất, không còn ai ở phủ viên ngoại dám tiến lên nữa.

 

Lại Nghệ cười vang ba tiếng rồi ngạo nghễ vặn khóa đẩy cửa mật thất đi vào.

 

Ánh đèn vụt tắt, bóng đêm nhanh chóng bủa vây lấy bọn họ.

 

Tiếng gió vụt qua mặt sắc bén như d.a.o cạo. 

 

Cảm giác đau đớn dâng lên.

 

Trong không khí có mùi m.á.u tanh nồng nặc.

 

Lại Nghệ khuỵu xuống, sờ soạng dưới chân phát hiện mấy người đi chung với mình đã ngã ra đất lăn lộn kêu la.

 

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả. Chúc mọi người đọc truyện chính chủ vui vẻ.

 

Bây giờ hắn ta mới nhận ra, phủ viên ngoại là một cái bẫy để dụ bọn hắn đi vào.

 

“A a a!!!”

 

Tiếng gào thét đầy giận dữ như con sói bị thương tru lên trong đêm tối.

 

Đáng tiếc giãy dụa thế nào Lại Nghệ cũng không thể nào đảo ngược tình thế.

 

Hắn ta bị ghim chặt dưới sàn nhà, ánh sáng lần nữa bùng lên soi rõ quang cảnh xung quanh.

 

Những cọc sắt tua tủa cắm dưới đất bao vây lấy Lại Nghệ như một cái lồng giam.

 

Cánh tay và bắp chân chảy đầy máu, bả vai cũng bị đ.â.m trúng.

 

Trước mặt là một vòng quan binh được trang bị đao kiếm giáp sắt đến tận răng.

 

Mà Bành phủ doãn được Hà bổ đầu hộ tống tiến đến trước mặt hắn ta, cách hai sải tay dài.

 

Sau lưng là vạt váy màu thiên thanh trang nhã nhẹ nhàng lướt đến.

 

Lại Nghệ nhận ra người này.

 

Là nữ tử thường xuyên đến thăm Đào nương, cũng chính là người chỉ điểm cho hắn ta đến kho dược liệu của Dung viên ngoại đêm nay.

 

“Ngươi lừa ta.” Lại Nghệ rít lên, kéo theo sự rung động leng keng của những cọc sắt đang giam giữ hắn ta.

 

Khương Yên không ngần ngại gật đầu thừa nhận: “Chuyện đêm nay đúng là ta lừa ngươi.”

 

Lại Nghệ hầm hè trong cổ họng, dường như suy nghĩ ra được chuyện gì đó, cơn thịnh nộ nhanh chóng dâng lên cao.

 

“Vậy còn đống dược liệu kia, cũng là mưu kế của ngươi?”

 

“Phải, chính ta đã bí mật cho người thu gom hết toàn bộ số thuốc trong thành Liễu Khê này, chủ đích đào một cái hố chờ ngươi tự mình sập bẫy.” 

 

“Nữ nhân độc ác, ta phải băm vằm người thành trăm mảnh mới hả giận. Tất cả đều là người già, phụ nữ và trẻ em, ngươi lại dám đang tâm hại c.h.ế.t những người trong tộc của ta. Bọn họ đã làm gì ngươi chứ.”

 

Âm thanh gào thét đến đinh tai nhức óc ào ào như lũ cuốn.

 

Lại bất ngờ bị tiếng quát lanh lảnh non nớt của một nữ tử chặn lại.

 

“Vậy còn người dân của thành Liễu Khê chúng ta thì sao? Ở đây cũng có người già, phụ nữ và trẻ em mà. Các ngươi âm mưu xâm lược đất đai, thổi bùng chiến tranh, ai sẽ đổ máu, ai sẽ ngã xuống? Còn không phải con dân Đại Cơ, những người vô tội như gia đình và con cháu của các ngươi hay sao?” 

 

Lại Nghệ trợn trừng mắt, cái lưỡi như bị rút lại, lắp bắp nói: “Ngươi…sao ngươi…!!!”

 

“Có phải ngươi muốn nói rằng vì sao chúng ta lại biết được, đúng không?”

 

Khương Yên nhếch môi, ngón tay thon dài chỉ vào đôi giày mà Lại Nghệ đang đi: “Là nhờ Huyết Đinh Ủng.”

 

Lại Nghệ lại kinh ngạc thêm bội phần.

 

Hắn ta không nghĩ rằng, món đồ vật bất ly thân, thứ vũ khí mà người Bắc hoang vô cùng tự hào lại chính là thứ tố cáo bọn họ ra ngoài ánh sáng một cách nhanh chóng đến thế. 

Loading...