Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ - Chương 37

Cập nhật lúc: 2024-07-23 00:34:48
Lượt xem: 992

Khương Yên cắn răng, bàn tay nhỏ run rẩy lần mò xuống dưới.

 

Cơ Trường Uyên nhếch mép cười, cả thân hình đồ sộ đều đè hẳn lên người Khương Yên, hơi thở nặng nề như say như mê không hề có ý định che đậy dục vọng của bản thân.

 

“Lần trước Cô đã dạy ngươi rồi mà, phải không Tiểu Yên Tử?”

 

“Đừng vuốt ve qua loa như vậy chứ, mạnh chút nữa nào, nhanh chút nữa nào?” 

 

Cơ Trường Uyên gục đầu lên vai Khương Yên, giọng nói tràn ngập sự hưng phấn kỳ lạ.

 

Cho đến khi có một dòng chất lỏng chảy xuống.

 

Khương Yên rùng mình một cái, ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn xuống bàn tay mình.

 

Cơ Trường Uyên không hề bỏ qua bất kỳ sắc thái biểu cảm nào trên gương mặt nhăn nhó của đối phương.

 

Hắn cười một tiếng đầy nguy hiểm, âm thanh trầm thấp rít ra từ kẽ răng.

 

“Nếu ngươi không muốn bàn tay nhỏ này phục vụ Cô…”

 

Khương Yên còn đang ngơ ngác, Cơ Trường Uyên đã áp sát lên cắn lên môi cô rồi tiếp tục thủ thỉ bên tai.

 

“Chặt đi là được, không có tay thì dùng chỗ khác để khiến Cô thoải mái, được không Tiểu Yên Tử?”

 

Câu nói vừa dứt, vòng eo của Khương Yên bị cánh tay to lớn nâng lên, người đàn ông mạnh mẽ va chạm khiến nàng không nhịn được hét lên đau đớn.

 

Chỉ là ma sát bên ngoài lớp quần áo nhưng Khương Yên có thể cảm nhận rõ ràng sự hung hăng càn quấy kia.

 

“Không, không cần… cầu xin điện hạ buông tha cho nô tỳ!!!”

 

“Vậy thì ngươi phải ngoan ngoãn hầu hạ Cô cho thật tốt đi.”

 

Âm thanh trầm khàn rơi xuống, đi kèm là một tiếng xé rách vải vóc đến chói tai.

 

Cơ Trường Uyên vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Khương Yên, giờ đây lại càng thêm hài lòng với sự khép nép của nàng.

 

Đôi mắt Khương Yên nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt vào nhau để ngăn chặn tiếng rên rỉ đang chực chờ thoát ra ngoài.

 

Những dấu răng điên cuồng được đóng lên cổ và n.g.ự.c của Khương Yên cho thấy Cơ Trường Uyên đã thỏa mãn biết nhường nào.

 

Khi tiếng gầm vang lên, cơ thể hắn gồng cứng lại như con ác thú đang áp trên bụng Khương Yên giật liên hồi, nàng mới biết rằng mình đã một lần nữa vượt qua kiếp nạn.

 

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

 

Khương Yên cả người ướt đẫm nằm trên thành hồ, trông còn thê thảm hơn lúc bị ức h.i.ế.p ở biệt viện.

 

Ngược lại Cơ Trường Uyên lại thần thanh khí sảng, cả người toát lên sự thoải mái dễ nhận ra.

 

Có điều lần này hắn không lạnh nhạt đẩy Khương Yên ra ngoài, mà tự tay quấn một lớp áo choàng che chắn kỹ càng cho Khương Yên, sau đó bế bổng nàng lên đi ra ngoài tịnh phòng.

 

Dấu vết quá rõ ràng, Khương Yên có muốn giấu cũng không thể, chỉ có thể cuộn tròn người nằm trên trường kỷ, trơ mắt nhìn Cao Dục, Tiểu Thuận Tử và Tiểu Đức Tử cung kính theo hiệu lệnh của Cơ Trường Uyên đi vào.

 

Không hổ là người đã hầu hạ trong cung nhiều năm, Cao Dục từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói một câu nào, cũng không liếc mắt về phía Khương Yên một cái, chỉ thong thả dọn dẹp một mảnh bừa bộn bên trong phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cu-tuyet-tro-thanh-binh-phong-cua-nam-phu/chuong-37.html.]

Cho đến bây giờ Khương Yên vẫn không thể hiểu nổi vì sao Cơ Trường Uyên lại trở nên biến hóa đến khó lường như vậy.

 

Đời trước nàng đã gặp qua hắn, không nhiều cũng đủ để nhìn nhận Cơ Trường Uyên là một nam nhân nho nhã lễ độ. Chưa nói đến địa vị tôn quý của hẳn và sự giáo dục kỹ lưỡng của người trong hoàng thất, bản thân Cơ Trường Uyên cũng rất truyền thống và ưa sạch sẽ, suốt bao nhiêu năm trị quốc, Khương Yên chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng đến mất khống chế như vậy của hắn.

 

Ngay cả Thẩm Thiên Nhược, thê tử trân quý của Cơ Trường Uyên cũng phải thừa nhận rằng, vị phu quân kia đối xử với nàng vô cùng nhẹ nhàng và đầy tôn trọng.

 

Càng không có chuyện trầm luân trong dục vọng với nữ nhân khác, cho đến trước khi Khương Yên qua đời, hậu cung của Cơ Trường Uyên vẫn chỉ có một mình Thẩm Thiên Nhược.

 

Vậy tại sao sống lại một đời, Cơ Trường Uyên lại đối xử hung bạo với mình như thế chứ? Không khác nào một tên cường hào ác bá hãm h.i.ế.p dân lành.

 

Khương Yên vùi đầu vào trong chăn, vừa nghĩ vừa cảm thấy ấm ức đến mức khóc nấc lên.

 

Cứ tiếp tục tình trạng như vậy, chưa nói mạng này có giữ được hay không mà Khương Yên chắc chắn không dám vác mặt ra ngoài nhìn mọi người.

 

Càng đừng nói đến việc gặp mặt tiểu thư của nàng.

 

Lăn lộn một đêm không ngủ, cuối cùng Khương Yên quyết định, từ đây cho đến khi nàng có thể chạy thoát khỏi Đông Cung, phải cố gắng hạn chế tối đa khả năng để cho Cơ Trường Uyên bộc lộ sự cầm thú của hắn đối với mình.

 

Nhưng việc ưu tiên trước mắt là phải làm sao che dấu được thân thể đầy những vết cắn và dấu hôn rậm rạp thế này.

 

Khương Yên không muốn lộ ra chuyện mất mặt giữa mình và Cơ Trường Uyên cho những người khác biết.

 

Những quy định trong phủ các danh môn thế gia vô cùng khắc nghiệt, một nha hoàn không thể có mối quan hệ thân thiết với nam đinh bên ngoài.

 

Nếu bị phát hiện, nhẹ thì đánh trượng rồi đuổi về nông thôn chịu đói chịu khổ cả đời. Nặng thì dìm lồng heo trôi sông.

 

Cả hai thứ này Khương Yên đều không muốn dính vào.

 

Cho nên chỉ có thể nhịn đau, khiến bản thân mình tổn thương một chút nhằm qua mắt mọi người.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

 

Thanh Anh và nha hoàn Tiểu Ý vừa đi vào trong sân đã nghe thấy tiếng “rầm rầm” đổ vỡ.

 

Căn phòng nhỏ trong Cẩm An Đường của Khương Yên như vừa bị một cơn bão lớn quét qua, toàn bộ đồ đạc nằm lăn lóc dưới đất.

 

Còn Khương Yên đang chới với trên không, vừa nghe tiếng chân người đã loạng choàng ngã nhào xuống đất.

 

Ngay cả chiếc tủ gỗ trong góc lúc này cũng bị lôi kéo ngã ụp xuống lưng của Khương Yên khiến Thanh Anh sợ hãi hét lên một tiếng.

 

“Muội có sao không? Tự nhiên khi không lại muốn dọn dẹp phòng ốc chứ?”

 

Thanh Anh đỡ Khương Yên đứng dậy, bàn tay vô tình hơi dừng sức ở cánh tay khiến Khương Yên rên lên, một mảng bầm tím hiện rõ trên nền da tuyết trắng trông mà kinh hãi.

 

“Để ta cho người đi mời đại phu đến đây.”

 

Nhưng Khương Yên nhanh tay giữ nàng ấy lại: “Đừng, chỉ là mấy vết thương cỏn con mà thôi, hồi nãy muội lỡ đãng nên làm đổ tủ, trên người chắc hẳn là còn nhiều chỗ khác bị bầm tím. Muội không muốn bị người khác nhìn thấy. Huống chi dạo gần đây điện hạ có vẻ không được vui, lần trước đã phạt Tử Kiều và Hoành Oánh một trận rồi, muội không muốn gây thêm sự chú ý, chẳng may lại bị phạt thì thân này thật sự chịu không nổi đâu.”

 

Khương Yên vừa nói vừa làm vẻ mặt đáng thương, ngẫm nghĩ lại tình trạng hiện nay ở đông viện Cẩm An Đường, Thanh Anh cảm thấy Khương Yên nói cũng có lý, cho nên chỉ đành thở dài cho Tiểu Ý chạy về phòng mình mang đến hộp cao trị thương ngoài da.

Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện chỉ được đăng tải bản phù hợp trên MonkeyD và bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, nghiêm cấm reup nếu không có sự đồng ý của tác giả.

 

Sau khi xoa lung tung lên phần tay chân của Khương Yên, Thanh Anh nhẹ nhàng căn dặn nàng phải kiểm tra thật kỹ cơ thể, chịu khó dưỡng thương, tránh để lại vết sẹo khó coi.

 

Có Thanh Anh làm chứng, lại thêm một cái miệng của Tiểu Ý, Khương Yên có thể công khai bôi thuốc trước khi bước ra ngoài.

 

Ai ai trong phủ cũng biết nàng là một nha hoàn hậu đậu đến mức chỉ dọn dẹp phòng ốc cũng khiến bản thân mình bị thương đến mức không ra hình người.

 

Loading...