Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-07-02 21:55:30
Lượt xem: 1,431
Khương Yên thấy mình rơi xuống thung lũng, xung quanh đầy những xác c.h.ế.t nham nhở.
Nàng cố gắng vùng vẫy muốn chạy thoát nhưng không thể, thân thể nặng như chì nham nhở những vết rách da tróc thịt.
Khương Yên hoảng sợ, nàng dùng hết sức bình sinh hét lên, mong có ai đó nghe được để chạy đến cứu nàng.
“Cứu tôi, làm ơn có ai cứu tôi với!!!”
Cơ Trường Uyên nhíu mày, Khương Yên cứ mê man cả một ngày như thế, trong cổ họng liên tục nức nở cầu cứu đến thảm thương.
“Tại sao mãi mà nàng không tỉnh lại, có phải có sai sót gì chăng?”
Đại phu trong thành đều đã được mời đến, ai nấy cũng nhìn nhau chép miệng, thật sự cô gái này không có vấn đề gì, chỉ là sợ hãi quá độ mà thôi.
Cao Dục lén lút nhìn Cơ Trường Uyên im lặng ngồi trên ghế, thở dài phất tay cho đại phu lui xuống rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Nhìn gương mặt rúm ró của Khương Yên, Cơ Trường Uyên có chút suy tư, nàng ấy dường như đã có một nỗi ám ảnh kinh hoàng với đám thổ phỉ.
“Cứu tôi, làm ơn cứu tôi…!”
Bàn tay to nắm lấy những ngón tay run lẩy bẩy đang cố nhoài đến níu giữ thứ gì đó, giọng trầm ấm: “Không cần sợ, bọn người đó đã bị Cô tiêu diệt sạch sẽ.”
Đôi mi đột nhiên rung mạnh, đầu ngón tay của nữ tử co quắp lại, nắm chặt lấy bàn tay to của Cơ Trường Uyên, hắn có chút thương cảm, dịu dàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng.
“Ngươi yên tâm, Cô đã thu nhận người thì sẽ không để ngươi chịu nguy hiểm nữa.”
*****
Khương Yên lặn lội trong bãi tha ma cho đến khi toàn thân mệt mỏi, tay chân rã rời, nàng nghĩ muốn buông xuôi, không nghĩ đến trước mặt có một cánh tay mạnh mẽ kéo nàng lên khỏi vũng bùn lầy.
Bên tai quanh quẩn âm thanh của nam nhân như dỗ dành an ủi.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi à? Ngươi làm ta sợ hết hồn đấy.” Đập vào mắt là gương mặt căng mướt trắng hồng của Cao Dục, nhìn ở khoảng cách gần như vầy, Khương Yên phát hiện vị quan nội thị này thế mà đã lấm tấm tóc bạc ở hai bên thái dương.
Như vậy người nắm tay nàng trong mơ, liên tục lên tiếng trấn an hóa ra lại là Cao Dục.
“Đa tạ Cao đại nhân đã chăm sóc…”
Cao Dục vỗ vỗ vai nàng, thở phào nhẹ nhõm: “Không nghĩ đến ngươi lại nhát như thế, bị dọa đến mê man cả một ngày trời, để ta cho người mang ít đồ ăn lên cho ngươi lót bụng.”
Nói xong, Cao Dục đứng dậy đi ra khỏi phòng sau đó lặng lẽ xuyên qua hành lang gấp khúc đến một căn phòng khác báo cáo.
“Đã tỉnh lại rồi à?” Cơ Trường Uyên đang phê sổ con trên bàn, không cần ngẩng đầu lên cũng biết được Cao Dục đến đây muốn nói gì.
“Kêu nhà bếp làm chén cháo tổ yến cho nàng ấy tẩm bổ.”
“Tuân mệnh.”
Nhận được ý chỉ của chủ tử, Cao Dục lại nhanh nhẹn rời đi như cơn gió.
Cơ thể Khương Yên không có vấn đề gì, nằm cả ngày trên giường tứ chi cũng ê ẩm, sau khi lấp no bụng, Khương Yên vội vàng muốn xuống giường đi thăm thú xung quanh.
Đã nghe nói Thanh Đô sầm uất nhộn nhịp, Khương Yên dự tính sẽ du ngoạn đến đây một chuyến cùng với Khương Nặc và Lô ma ma, sau khi hoàn thành mục tiêu mở một tiệm dược liệu ở trấn Thanh Thủy.
Không nghĩ đến nhanh như vậy đã có cơ hội đến nơi này.
Cơ Trường Uyên là một người yêu cầu cao trong sinh hoạt, dù gấp gáp trở về kinh thành nhưng lúc dừng chân ở Thanh Đô, hắn vẫn kịp thời cho người liên hệ với quan phủ ở đây để chuẩn bị một trạch viện sạch sẽ nên thơ cho bọn họ.
Không được lệnh của Cơ Trường Uyên, Khương Yên không thể đi xa khỏi trạch viện, nhưng chỉ cần đứng trên lầu cao, phóng tầm mắt nhìn người qua kẻ lại dập dìu dọc bờ sông Hương cũng khiến lòng nàng thỏa mãn.
Ngắm cảnh chán chê, trời cũng đã sụp tối, phát hiện trong vườn có một cây mai rất to, chắc cũng thuộc hàng cổ thụ, đang lấm tấm nụ hoa như bụi tuyết, Khương Yên không nhịn được chạy đến trầm trồ.
“Quả thật hoa mai rất hợp với nàng.” Bùi Lẫm xuất hiện ở sau lưng nàng từ lúc nào.
Khương Yên lùi lại, cũng không hành lễ, chỉ nhạt nhẽo nói: “Bùi thị vệ.”
Bùi Lẫm không hề cảm thấy buồn lòng, chỉ nhìn ngắm nàng một vòng rồi hỏi thăm: “Nàng đã không sao rồi?”
“Phải, ta ổn.”
Bùi Lẫm không ngại dáng vẻ lạnh lùng của Khương Yên, nhẹ nhàng trấn an: “Bọn thổ phỉ đã bị ta một đường c.h.é.m chết, nàng không cần không sợ hãi.”
Sau khi nói xong, Bùi Lẫm ngẫm nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Từ nay về sau ta sẽ bảo hộ nàng thật tốt, sẽ không để nàng gặp nguy hiểm lần nào nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cu-tuyet-tro-thanh-binh-phong-cua-nam-phu/chuong-17.html.]
Khương Yên bật cười, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt: “Bùi thị vệ, dân nữ thấp kém, không dám phiền đến đại nhân lo lắng, vả lại con mắt nào của ngài cảm thấy Khương Yên ta sẽ cần đến sự bảo hộ của ngài?”
Ý tứ châm chọc vô cùng rõ ràng khiến Bùi Lẫm không thể không nhận ra, hắn ta hạ giọng, vừa như muốn thăm dò, lại như van lơn: “Khương cô nương, Bùi mỗ nhận thấy đời này không làm gì có lỗi với nàng, sao nàng lại có vẻ xa cách và ghét bỏ ta đến thế chứ. Nàng như vậy thật oan uổng cho ta quá.”
Khương Yên sắc lạnh nhìn Bùi Lẫm, từng câu từng chữ như nhát d.a.o cứa vào lòng hắn ta: “Đúng vậy, nhưng làm sao bây giờ, ta chán ghét Bùi thị vệ cũng giống như chán ghét bọn thổ phỉ vậy.”
Bùi Lẫm cứng người, không thể thốt nên lời nhìn Khương Yên dứt khoát quay người đi vào phòng.
Trong thâm tâm hắn ta mơ hồ nổi lên một trận phong ba mà chính bản thân hắn cũng không muốn chấp nhận.
Quạt kim xuyên che nửa gương mặt tuấn mỹ đến mê người, Cao Dục khẽ khàng nói bên cạnh: “Điện hạ, hai người bọn họ đã đi rồi, bên ngoài ban đêm trời lạnh, ngài cũng nên về phòng thôi.”
Cơ Trường Uyên gật đầu, rảo bước qua hành lang, khóe môi nhếch lên, có chút tùy tiện mà hỏi Cao Dục: “Ngươi thấy thế nào?”
“Ý điện hạ là…?” Cao Dục đảo tròng mắt, khom lưng đi đằng sau Cơ Trường Uyên mà lựa lời đáp: “Có vẻ Bùi thị vệ rất quan tâm đến Khương Yên, nhưng về phía Khương Yên thì nô tài không rõ.”
“Có vẻ là như vậy.”
Nói đoạn, bóng dáng cao lớn biến mất ở khúc ngoặt của hành lang.
Sau khi Khương Yên tỉnh lại, Cơ Trường Uyên lại tiếp tục gấp gáp lên đường.
Là Thái tử của một nước, Cơ Trường Uyên không thể nào vắng mặt trong ngày Tết Nguyên Đán, lịch trình của hắn sẽ bận rộn trong vòng mười ngày đầu năm kể từ đêm giao thừa.
Mà năm nay còn đặc biệt hơn nữa, bởi sau tết Nguyên Tiêu, hoàng gia Đại Cơ sẽ công bố kết quả lựa chọn Thái tử phi cho Cơ Trường Uyên.
Khương Yên ngồi trong xe ngựa suy nghĩ miên man, chỉ cần chờ thêm vài tháng nữa, đợi khi tiểu thư nhà nàng là Thẩm Thiên Nhược chính thức đội mũ phượng trở thành chủ mẫu Đông Cung, lúc đó nàng muốn sao mà chẳng được, lần nữa rời khỏi thành Thiên An cũng không có vấn đề gì.
“Nghĩ gì mà vui đến cười toe toét như thế?” Cơ Trường Uyên chống cằm, liếc mắt nhìn Khương Uyên đang tủm tỉm cười một mình kế bên, không nhịn được hỏi.
Khương Yên đảo mắt, khéo léo tìm lời đáp: “Nghĩ đến sắp tới có thể hầu hạ điện hạ, lại được gặp lại tiểu thư, trong lòng nhịn không được vui mừng.”
Cơ Trường Uyên nhìn đôi mắt sáng lên của Khương Yên, khóe miệng tự động cong lên: “Đúng vậy, sau này còn nhiều thời gian để chủ tớ các người hàn huyên.”
Khương Yên mặt mày hớn hở gật đầu khiến Cơ Trường Uyên rất hài lòng.
Không khí trong xe ngựa vô cùng tốt.
*****
Cung điện phía Đông của Hoàng thành đã nhận được tin tức từ sớm.
Ngay sáng sớm hôm đó, hai hàng người đông đúc đã xếp hàng dài trước cổng thành, sau đó quy củ thướt tha nối đuôi nhau hành lễ cho đến tận cửa Đông cung.
Khương Yên đã từng chứng kiến cảnh tượng này nhưng mỗi lần nhìn lại vẫn cảm thấy choáng ngợp.
Lần này Cơ Trường Uyên lại lập được đại công, cứu tế được dân chúng ở khắp vùng Vọng Giang, còn tìm được phương thuốc chữa trị dịch bệnh, tiếng tăm lan khắp cả nước, lần trở về này hắn được đón tiếp long trọng hơn kiếp trước rất nhiều.
Ở Đại Cơ, địa vị của Thái tử có thể tạo thành một chính thể quyền lực tương tự với Hoàng Đế, huống chi Cơ Trường Uyên còn là Trữ Quân, chính vì vậy mà Đông cung cũng có các chức quan hầu việc tương tự hệ thống quan viên ở triều đình đã được thu nhỏ lại. Ngoài ra, trong Đông cung cũng có các quan nội thị và nữ quan,... theo mô hình thu nhỏ của hoàng cung mà bố trí, phục vụ sinh hoạt của Thái tử.
Đứng đầu hàng là một vị quan nội thị trẻ hơn Cao Dục một chút, sau lưng là bốn thị nữ mắt phượng mày ngài, thắt đáy lưng ong, tư thái kiều mỵ không kém các tiểu thư thế gia ở kinh thành.
Cao Dục lôi kéo Khương Yên nhanh nhẹn đi xuống xe ngựa, thay Cơ Trường Uyên phất tay bình thân cho mọi người.
Cơ Trường Uyên vẫn chưa có thị thiếp, cho nên bốn vị tỳ nữ cận thận có thể coi như là thay hắn quán xuyến toàn bộ nội điện, thậm chí có thể phục vụ cả chuyện phòng the nếu hắn có yêu cầu.
Bốn nàng ấy tự nhiên tiến lên hạ gối lau giày cho Cơ Trường Uyên khi hắn bước xuống thang gỗ, sau đó lại khoác áo rồi dịu ngoan xếp hàng theo sau hắn dẫn đầu đi vào Đông cung.
Phủ Thái tử hiện ra vô cùng sang trọng và quyền quý.
Mái ngói bằng sứ thượng hạng màu xanh lá được tráng men bóng loáng, gờ dốc là đuôi rồng ẩn hiện quấn quanh, cổng lớn bằng gỗ trinh nam được sơn đỏ thẫm, hai bên là hai bức tượng lân sư khổng lồ trấn tọa. Đi qua môn lâu và đường đá cẩm thạch mới đến cửa lớn của phủ Thái tử, trước cửa khảm mặt giao long, xuyên qua sân vườn rộng rãi được chăm sóc tỉa tót mỗi ngày là sảnh ngoài, trung đường, hậu đường, tất cả đều theo cấu trúc bảy gian chín giá, nơi chốn đều là ngói xanh tường đỏ, cửa sổ vuông sơn đen thếp vàng, mái vòm cong cong, bậc thang nối dài.
Chỉ cần nhìn sự xa hoa của phủ Thái tử cũng hiểu được đây là thời kỳ thịnh thế của Đại Cơ.
Mà sau này, khi Cơ Trường Uyên lên ngôi hoàng đế còn khiến nước Đại Cơ phát triển phồn thịnh và giàu có hơn nữa, bằng chứng là Trường Xuân cung của Thẩm Thiên Nhược mỗi ngày đều tấp nập những món kỳ trân dị bảo trị giá ngàn vàng, thậm chí ngay cả phủ đệ mà Cơ Trường Uyên ban tặng cho Bùi Lẫm cũng rất nguy nga.
Nhờ địa vị thê tử của Bùi Lẫm, lại còn là tỷ muội tình thâm với Thẩm Thiên Nhược, thỉnh thoảng Cơ Trường Uyên ngẫu nhiên nhớ đến cũng sẽ vung tay ban thưởng cho Khương Yên một vài món bảo vật tùy ý mà hắn tìm được ở bên ngoài.
Đây điều là những thứ mà Khương Yên đã trải qua ở đời trước.
Một lần nữa lại được nhìn thấy ở kiếp này.