Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 82 (3)
Cập nhật lúc: 2024-07-01 18:19:08
Lượt xem: 175
Sắc mặt Khương Lê biến ảo khôn lường, khiến Cơ Hành càng thêm thích thú, hắn cất tiếng: "Khương nhị tiểu thư đang nghĩ điều chi?"
Khương Lê ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, trong khoảnh khắc, nàng đã quyết định, đáp lời Cơ Hành: “Túc quốc công thích xem kịch, xem thì cứ xem, song từ xưa đã có lệ xem kịch không nói, hẳn là Túc quốc công cũng biết rõ."
Nghe vậy, Cơ Hành như nghe thấy chuyện gì đùa bỡn lắm, hắn khẽ nghiêng người, giọng điệu càng thêm mập mờ: "Ta nói thì sao, ngươi làm gì ta được?"
Khương Lê nghẹn lời, nói thật, nàng quả thực không thể làm gì Cơ Hành, hắn là Túc quốc công, dù nàng là nữ tử của Khương Nguyên Bách cũng không thể làm gì hắn. Huống hồ người này tính tình thất thường, làm việc không theo lẽ thường, trước đây Khương Lê lại từng chứng kiến dã tâm nham hiểm của hắn, liệu hắn có nói ra chuyện này hay không, thật khó mà đoán định.
"Vậy thì ta đành chịu vậy." Khương Lê thản nhiên đáp.
Người ở dưới mái hiên, nào dám không cúi đầu, cứng rắn đối đầu với Cơ Hành lúc này chẳng có lợi lộc gì, ngoài việc khiến bản thân thêm rắc rối, cũng chẳng ích gì. Ít ra đêm nay nàng đã làm hết sức mình, nếu việc này không thành, xem như nàng không may.
Ai cũng có lúc vận xui, nhưng không phải lúc nào cũng xui xẻo.
Cơ Hành liếc nhìn Khương Lê, bỗng nhiên cười khẩy, nói: "Yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu." Hắn cầm quạt xếp, lười biếng phủi đi bụi không hề có trên tay áo, nói: "Nếu nói ra, sau này chẳng còn trò hay để xem. Vậy thì... thật đáng tiếc."
Nghe vậy, Khương Lê thở phào nhẹ nhõm. Tuy chỉ là lời nói bâng quơ của Cơ Hành, nhưng với tính cách của hắn, hẳn sẽ không nuốt lời. Nàng nói: "Vậy thì đa tạ Túc quốc công."
"Hình như ngươi và Diệp Thế Kiệt quan hệ khá tốt," đột nhiên, Cơ Hành nhắc đến Diệp Thế Kiệt, "Chuyện đêm nay, hai người tâm ý tương thông, cách diễn trò đều ăn ý với nhau." Cơ Hành nói: "Diệp Thế Kiệt, có phải rất thân thiết với ngươi?"
Tự nhiên sao lại nhắc đến Diệp Thế Kiệt? Nhưng Khương Lê chợt nghĩ đến người của Lý Cảnh vừa nói chuyện với Cơ Hành, phủ Hữu tướng trước đây có ý lôi kéo Diệp Thế Kiệt, nay Diệp Thế Kiệt lại xa lánh họ... Chẳng lẽ Cơ Hành đến đây vì chuyện này?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng trong lòng, Khương Lê mới nói: "Mối quan hệ giữa ta và biểu ca cũng chỉ bình thường, không nói chuyện nhiều, chuyện của biểu ca ta cũng không rõ lắm, chuyện đêm nay chỉ là tình cờ."
Nghe vậy, Cơ Hành mỉm cười như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng không nói thêm gì nữa, Khương Lê vừa nhìn vào mắt hắn đã cảm thấy không thoải mái. May mắn thay, người này không ở lại mãi với Khương Lê, hắn nói: "Đi thôi."
Khương Lê hỏi: "Cái gì?"
"Chẳng phải ngươi muốn xem kịch hay sao?" Hắn nói như lẽ đương nhiên, "Ta cũng đi cùng."
Khương Lê: "..."
Nàng không muốn đứng cùng một chỗ với Cơ Hành, chưa nói đến việc người nhà họ Khương sẽ nghĩ gì, chỉ riêng ánh mắt dò xét của Cơ Hành cũng khiến Khương Lê cảm thấy bị quan sát quá mức.
Tuy kiếp trước đã là phu nhân, không còn là thiếu nữ ngây thơ non nớt, đối phó với đủ loại người cũng dư sức, nhưng cảm giác từ Cơ Hành quá nguy hiểm, tựa như một con mãnh thú chưa vươn nanh vuốt, chỉ thấy bộ lông rực rỡ cùng thân hình uyển chuyển, mà chẳng thấy được móng vuốt sắc nhọn và bản năng săn mồi ẩn giấu dưới vẻ ngoài đẹp đẽ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-82-3.html.]
Nhưng dù thế nào, nàng cũng không thể từ chối yêu cầu của Cơ Hành.
Khương Lê đành phải cùng Cơ Hành tiến lên.
...
Tại thủy tạ, trà trên bàn đã được châm thêm vài lần.
Sau dạ yến là màn thưởng sen, Thái hậu tuổi cao, ngồi được một lúc đã phải hồi cung nghỉ ngơi. Lưu thái phi vốn hay đối nghịch với Thái hậu, Thái hậu đi rồi, cũng cảm thấy mất hứng, chẳng mấy chốc cũng cáo lui.
Hoàng đế muốn bàn luận chính sự với các đại thần, còn các phu nhân ở thủy tạ thì dần dần lộ vẻ mệt mỏi. Tuy rượu hạnh hoa trong cung yến không quá nồng, nhưng uống nhiều, giờ đây lại có gió đêm thổi qua, khiến người ta chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Nhìn thấy vậy, Quý Trần mỉm cười và đề nghị: "Ta cảm thấy hơi buồn ngủ sau khi ngồi như vậy suốt. Tại sao chúng ta không đứng dậy và đi dạo? Ta nghe nói rằng sen ở hồ nước đang nở rộ, Lệ tần đã nói trước đó. Có sen song trùng tuyệt diệu. Đây là một điều hiếm có. Chúng ta hãy đi nhìn để mở rộng tầm mắt.”
Lời này vừa nói ra, các thiếu nữ vừa rồi còn đang buồn ngủ đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực.
Có người hỏi: "Hoa sen song trùng? Ta chưa từng thấy bao giờ. Ta nghe nói có một bông sen hai cánh nở ở ao sau chùa Bạch Vân. Nhiều người đến xem và nói rằng nếu nhìn thấy sẽ nhận được phước lành và mang lại nhiều điều tốt đẹp, bình an cho gia đình."
Nhà cửa yên ấm, còn có một điều e là khó nói ra, ấy là phu thê tình cảm thuận hòa. Trong số các phu nhân có mặt, người đã thành thân ai chẳng mong phu thê hòa thuận, ngay cả các tiểu thư khuê các, cũng mong có ngày được gả đi, tìm được ý trung nhân, cùng nhau sống hạnh phúc trọn đời. Vận may như vậy, ai chẳng muốn được chiêm ngưỡng.
"Quả có chuyện đó." Lệ tần cũng mỉm cười nói: "Nếu các phu nhân muốn xem, cứ đi xem."
Các phu nhân tiểu thư có mặt lập tức vui mừng, cùng nhau hưởng ứng lời bà Quý Trần muốn đi xem hoa sen nở đôi.
Liễu Nhứ có chút không muốn đi, nàng và các tiểu thư quý tộc kia thật khó mà hòa hợp. Nhưng Liễu phu nhân còn phải giao thiệp với phu nhân của đồng liêu với Thừa Đức Lang, bèn vỗ nhẹ lên đầu Liễu Nhứ, ra hiệu nàng đi cùng.
Quý Thục Nhiên cũng mỉm cười đứng dậy, nói: "Lê nhi đang ở phòng trà cuối hành lang, chắc là con bé đã nghỉ ngơi một lúc, hẳn là không còn chóng mặt nữa. Ta sẽ đi đón nó, lát nữa cùng nhau rời cung."
Khương Ngọc Yến rụt rè lên tiếng: "Tứ tỷ cũng vẫn chưa về."
Khương Lê thì đi nghỉ ngơi, Khương Ngọc Nga chỉ là đi thay y phục, lúc này cũng biệt tăm biệt tích. Dương thị cũng chú ý tới, trách mắng: "Con nha đầu này, đi đâu mà giờ vẫn chưa về?"