Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 76 (2)
Cập nhật lúc: 2024-06-28 17:03:23
Lượt xem: 123
Từ ba ngày trước, khi Mạnh Hồng Cẩm được người của Vĩnh Ninh công chúa đưa về, tỉnh lại đã như thế này rồi.
Mạnh Hữu Đức và Mạnh phu nhân sợ Vĩnh Ninh công chúa dùng hình với Mạnh Hồng Cẩm, nên việc đầu tiên khi nữ nhi trở về là sai người kiểm tra xem trên người nó có vết thương nào không. Kiểm tra tới kiểm tra lui, không có vết thương nào cả, nhưng Mạnh Hồng Cẩm tỉnh lại thì thành ra như vậy, gặp ai cũng trốn tránh, dường như đã bị kinh hãi rất lớn, không nhận ra người xung quanh, dường như ngay cả bản thân cũng quên mất.
Chẳng ai hay biết chuyện gì đã xảy ra với Mạnh Hồng Cẩm ở phủ công chúa Vĩnh Ninh. Tất cả chỉ có Mạnh Hồng Cẩm, giờ đã hóa điên, và Vĩnh Ninh công chúa mới rõ. Chẳng ai dám đến chất vấn công chúa, kể cả Mạnh Hữu Đức. Chỉ cần ông ta còn muốn giữ vững tiền đồ, Mạnh Hồng Cẩm đành cam chịu số phận hy sinh vô nghĩa.
Người đàn ông ở giữa, mũi cao, mắt sâu, môi mỏng, mày rậm, đường nét khuôn mặt tuấn tú nhưng vì gương mặt hẹp và dài nên toát ra vẻ lạnh lùng, khó gần.
Đây chính là Thành vương.
"Hoàng huynh thấy thứ gì tốt, cứ lấy từ chỗ muội." Vĩnh Ninh công chúa uể oải nói.
Thành vương nhìn nàng, hỏi: "Sao lại tiều tụy thế này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-76-2.html.]
“Chẳng có gì hay ho, đương nhiên là muội thấy chán rồi." Vĩnh Ninh công chúa chốngcằm, đôi mắt mị hoặc, không biết nghĩ đến điều gì mà trở nên bực bội.
Thành vương nói: "Mấy hôm trước chẳng phải muội đã bắt tiểu thư nhà Thừa Tuyên sứ về rồi sao, sao vẫn thấy buồn chán?"
Nghe vậy, Vĩnh Ninh công chúa có chút kinh ngạc, nói: "Lạ thật đấy, huynh cũng để ý đến chuyện này sao?" Nàng tỉa móng tay, nói tiếp: "Thôi đừng nhắc đến nữa, Mạnh Hồng Cẩm kia nhìn thì có vẻ ghê gớm, thực ra chỉ là thùng rỗng kêu to. Muội chỉ đưa nàng ta đi dạo một vòng trong ngục của công chúa phủ, chưa kịp làm gì nàng ta đã sợ tè ra quần rồi." Vĩnh Ninh công chúa lộ rõ vẻ mặt chán ghét, "Nhìn bộ dạng đó của nàng ta, muội chẳng còn chút hứng thú hành hạ nào nữa, thế là cho người đưa về."
“"Hình ngục của muội, cảnh tượng thê thảm, nam nhân đến cũng chưa chắc chịu nổi." Thành vương cười khẩy, "Muội lại dẫn nàng ta xem những thứ đó, khó trách nàng ta sợ đến phát điên."
Hình ngục của công chúa phủ, giam giữ toàn những kẻ chọc giận Vĩnh Ninh công chúa, những kẻ mà nàng ta hận thấu xương nhưng không muốn để họ c.h.ế.t ngay. Vĩnh Ninh công chúa giam giữ họ ở đây, nghĩ ra đủ cách tra tấn, ví như lột da, khoét đầu gối, thậm chí bắt chước hình phạt nấu người. Có thể nói, nơi đây chẳng khác nào địa ngục trần gian. Mạnh Hồng Cẩm tuy ngày thường ngông cuồng hống hách, nhưng ở Mạnh phủ, cùng lắm cũng chỉ thấy cảnh đánh c.h.ế.t vài nha hoàn. Cảnh tượng hãi hùng như vậy, đủ để khiến nàng ta kinh hãi tột độ, trở thành nỗi ám ảnh đeo bám nàng ta suốt đời.
“Chẳng thú vị gì cả." Vĩnh Ninh công chúa buông lời lạnh lẽo, "Muốn hành hạ kẻ khác ắt phải giữ trước mắt, từ từ giày vò mới là thú vui tao nhã. Tốt nhất là để ả ta giãy giụa đến chết, nhìn ả liều mạng vùng vẫy để rồi lại dập tắt tia hy vọng cuối cùng." Nói rồi, nàng ta thổi phù một cái, dập tắt ngọn đèn trước mặt, tựa hồ thấy rất đắc ý, cười khanh khách: "Cứ như vậy, để ả ta chìm trong tuyệt vọng, mới là điều thú vị. Con mồi biết phản kháng, mới là con mồi ngon nhất..."
Một lát sau, Thẩm Ngọc Dung được người dẫn vào. Hắn trước tiên cung kính hành lễ với Thành vương, sau đó mới hướng ánh mắt về phía Vĩnh Ninh công chúa, cung kính nói: "Công chúa điện hạ."
Vĩnh Ninh công chúa vừa thấy hắn liền vui mừng khôn xiết, so với trước thái độ thậm chí còn trở nên gần gũi, thân thiện hơn. Nàng nói với Thành vương: "Thẩm đại nhân là do muội mời đến. Đại ca, huynh mấy hôm trước chẳng phải nói Văn Xương các đang thiếu người sao..."