Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 76 (1)
Cập nhật lúc: 2024-06-28 11:29:50
Lượt xem: 162
Không lâu sau khi Minh Nghĩa đường hoàn thành việc kiểm tra, nhà họ Khương cũng nhanh chóng nhận được thiếp mời dự yến tiệc đêm trong cung. Hoàng đế từ nhỏ đã có tính tiết kiệm, không ưa xa hoa, nhưng Thái hậu đương triều lại thích sự náo nhiệt. Tuy không phải mẫu tử ruột thịt, nhưng hai người vẫn sống rất hòa thuận. Sịn mẫu của Hoàng đế, Hạ quý phi mất sớm, Thái hậu lại không có con, Tiên đế bèn giao Hoàng đế cho Thái hậu nuôi dưỡng. Sau bao nhiêu năm, tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt đẹp.
Lần này, ngoài việc thiết yến quần thần, ai nấy đều biết Hoàng đế còn muốn nhân dịp này ban thưởng cho người đỗ đầu kỳ khảo hạch vừa rồi. Dù là với bản thân học tử hay gia tộc, đây cũng là vinh dự vô cùng to lớn. Vì vậy, dù không mấy ưa thích Khương Lê, Khương lão phu nhân vẫn dặn dò người bên cạnh phải hết sức chuẩn bị y phục và trang sức cho nàng để dùng trong cung yến, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Cuộc sống của Khương Lê có phần dễ chịu hơn trước, ít nhất sau kỳ khảo hạch, những kẻ hạ nhân trong phủ không còn công khai bàn tán về nàng nữa, mà chỉ dám xì xào sau lưng. Dù có chút chua xót, nhưng không thể phủ nhận rằng địa vị của nàng đã được cải thiện phần nào.
Trong buổi yến tiệc sắp tới, nhiều gia đình quan lại ở kinh thành sẽ đến dự, nhưng Thừa Tuyên sứ Mạnh Hữu Đức lần này lại không thể tham gia.
Trong phủ họ Mạnh, so với cảnh nhộn nhịp thường ngày, những ngày gần đây lại vắng lặng đến rợn người. Hoa cỏ trong vườn dường như không được chăm sóc, cứ thế nở rồi tàn. Lá úa vàng rơi rụng bên ngoài bồn hoa, giữa mùa hè oi ả mà cũng thấy đìu hiu.
Đêm xuống, ánh đèn trong phòng le lói. Từ căn phòng phía trong vọng ra tiếng người nói chuyện, hình như là tiếng cãi vã. Một lát sau, “rầm” một tiếng, có thứ gì đó bị đập vỡ, rồi một người đẩy cửa xông ra.
Chính là Mạnh Hữu Đức.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Mạnh Hữu Đức đã trở nên tiều tụy, già nua hơn nhiều, không còn dáng vẻ phong độ như trước kia. Đằng sau có người đuổi theo, chính là vợ của ông, Mạnh phu nhân.
“Lão gia, lão gia——” Mạnh phu nhân vừa chạy vừa cầu xin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-76-1.html.]
“Không cần nói nữa, ngày mai đưa nó về trang trại nghỉ ngơi, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có chuyện lớn xảy ra!” Mạnh Hữu Đức không quay đầu lại nói.
“Đó là nữ nhi của ông, sao ông có thể nhẫn tâm như vậy!” Mạnh phu nhân hét lên.
“Ta nhẫn tâm?” Mạnh Hữu Đức dừng bước, đột ngột quay đầu lại, chỉ tay về phía cánh cửa đóng chặt ở đằng xa, “Bà nhìn xem bộ dạng nó bây giờ, ở lại trong phủ thì sẽ khá hơn sao? Giờ ta đã đắc tội với Vĩnh Ninh công chúa, Hữu tướng cũng không thèm để ý đến ta nữa. Con đường làm quan của ta đến đây là chấm hết! Tất cả đều là do nữ nhi tốt của bà gây ra họa! Nếu ban đầu nó không ngu dại mà lập cái đánh cược gì đó với Khương Lê, nếu nó không b.ắ.n tên làm Vĩnh Ninh công chúa bị thương ở trường đua ngựa, ta, Mạnh Hữu Đức, đâu đến nông nỗi này?”
“Nhưng mà…”. Mạnh phu nhân còn muốn nói gì đó.
“Nó bây giờ đã điên rồi! Là nữ nhii của ta, lẽ nào ta không đau lòng? Nhưng nó điên rồi! Ở lại Mạnh gia chưa chắc đã tốt, nếu để người khác biết chuyện nó điên rồi đồn ra ngoài, thì sau này ai còn dám cưới nó nữa? Nếu ở trang trại một thời gian, đợi khá hơn rồi trở về, không ai biết nó từng bị điên, chẳng phải tốt hơn sao?”
Nghe vậy, Mạnh phu nhân dần dần bình tĩnh lại. Bà nhìn Mạnh Hữu Đức, buồn bã hỏi: “Rốt cuộc Hồng Cẩm đã gặp chuyện gì ở chỗ Vĩnh Ninh công chúa, chúng ta thật sự không có cách nào báo thù cho nó sao?”
“Báo thù?” Mạnh Hữu Đức cười lạnh, cơn giận đó không biết là dành cho Vĩnh Ninh công chúa hay dành cho chính bản thân ông. Ông nói: “Đằng sau Vĩnh Ninh công chúa là Thành vương, thế lực của Thành vương hiện nay ngay cả Bệ hạ cũng phải kiêng dè, tương lai…”. Ông thở dài, “Dân không đấu lại quan, quan không đấu lại vua!”
Giọng nói chứa đầy bất lực và bi phẫn, khiến Mạnh phu nhân lập tức im lặng. Trong phòng, Mạnh Hồng Cẩm co rúm người trong một góc giường, nắm chặt chăn, ánh mắt cảnh giác nhìn người đến, nói: “Đi đi… đi đi!”
Dưới đất là bát thuốc bị vỡ, nước thuốc đổ lênh láng khắp nơi. Một nha hoàn đang cúi người dọn dẹp, một nha hoàn khác nhẹ nhàng an ủi Mạnh Hồng Cẩm: “Tiểu thư, không sao rồi, nô tỳ sẽ không hại người.”
“Đi đi!” Mạnh Hồng Cẩm hét lên một tiếng, nói: “Không phải ta làm, không phải ta làm!”