Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 74 (8)
Cập nhật lúc: 2024-06-28 11:11:49
Lượt xem: 192
Đồng Nhi làm theo lời, cất kỹ số bạc. Minh Nguyệt ở bên ngoài gõ cửa.
Khương Lê nói: "Vào đi."
Minh Nguyệt bước vào, khép cửa lại rồi tiến lên nói nhỏ: "Tiểu thư, nô tỳ đã dò la tin tức. Vị tiểu thư nhà họ Mạnh kia vẫn chưa về phủ, phu nhân nhà họ Mạnh vẫn đang ở trong phủ chờ đợi, còn Mạnh lão gia đã ra mặt thu xếp. Dường như lần này Vĩnh Ninh công chúa không chịu bỏ qua."
Khương Lê gật đầu: "Ta biết rồi." Đây là điều nàng đã đoán trước. Mạnh Hồng Cẩm chắc chắn sẽ không yên ổn. Nàng đã từng chứng kiến những thủ đoạn tra tấn người của Vĩnh Ninh công chúa. Lần này, Mạnh Hồng Cẩm có thể đã khiến Vĩnh Ninh công chúa bị sẹo vĩnh viễn, chắc chắn nàng ta sẽ không để yên đâu.
Nếu không có gì thay đổi, ngày mai Mạnh Hồng Cẩm sẽ được thả về, nhưng không ai biết trong khoảng thời gian này nàng ta đã phải chịu đựng những gì. Có lẽ nàng ta đã bị kinh hãi tột độ, hoặc cũng có thể Vĩnh Ninh công chúa đã để lại vài vết sẹo trên người nàng ta.
Nhà họ Mạnh như kẻ câm nếm hoàng liên, có nỗi khổ không thể nói ra. Bạch Tuyết nghe vậy, bèn hỏi Khương Lê: “Vậy việc cá cược của cô nương và tiểu thư Mạnh có còn tính không?”
“Muốn tính lắm, nhưng e là không tính được nữa. Ngày mai Mạnh Hồng Cẩm nhất định sẽ không ra ngoài, đến lúc đó ngươi cứ tìm vài người ở cửa Quốc Tử Giám nói rằng, ta trong lòng cảm thông cho tiểu thư Mạnh bị kinh hãi, cuộc cá cược đó vốn dĩ cũng chỉ là lời nói đùa, cứ thế mà bỏ qua, sau này không nhắc đến nữa.”
Đồng Nhi có chút thất vọng, nói: “Thật là tiện nghi cho nàng ta rồi.”
Khương Lê mỉm cười nói: "Cho dù ta không nói, Mạnh Hữu Đức cũng sẽ tìm cớ để cuộc đánh cuộc này thành mây khói, hoặc là xin lỗi ta, tóm lại sẽ không để Mạnh Hồng Cẩm thật sự mất mặt. Giống như nếu ta thua, phụ thân ta cũng sẽ tìm cách thoái thác. Kết cục vốn đã an bài, lúc này ta nói như vậy, ngược lại còn được tiếng thơm, cớ sao không làm?"
Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy nàng độ lượng, rộng rãi, không chỉ có tài mà còn có đức. Chuyện gì cũng tranh hơn thua, so đo tính toán, thật chẳng hay ho gì. Nói một câu cũng chẳng mất gì, kết cục cũng chẳng thay đổi, tại sao không?
Kiếp trước, nàng quá xem nhẹ hư danh, để người đời lấy danh tiếng nàng làm vũ khí. Nay nàng muốn tiếng thơm lừng lẫy, đeo mặt nạ hành sự, mọi chuyện ắt sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Cô nương lần này đỗ đầu, nghe nói người đỗ đầu sẽ được vào cung, đích thân bệ hạ ban thưởng." Đồng Nhi chợt nhớ ra điều gì đó, "Chẳng phải cô nương sắp được vào cung diện kiến thánh thượng sao? Đây chính là ân điển của bậc quân vương, là vinh dự cao quý nhất. Sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt cô nương nữa."
Khương Lê bật cười, nhớ lại lần trước yết kiến Hoàng đế Hồng Hiếu, là sau khi Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, trong tiệc đêm nơi cung cấm, nàng với tư cách người nhà của Thẩm Ngọc Dung cũng có mặt. Bấy giờ, biết bao người ngưỡng mộ tân nương tử của vị tân khoa, bởi lẽ Thẩm Ngọc Dung tuấn tú, tài hoa, lại có tương lai xán lạn. Khi đó, công chúa Vĩnh Ninh còn nâng chén cùng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-74-8.html.]
Ánh mắt nàng thoáng trầm xuống, có lẽ ngay lúc ấy, Vĩnh Ninh đã để ý Thẩm Ngọc Dung, bắt đầu mưu tính. Bản thân nàng lại bị coi là chướng ngại vật mà chẳng hề hay biết.
Nay lại vào cung, ắt sẽ gặp lại Vĩnh Ninh, nếu là tiệc cung đình, e rằng còn có cả Thẩm Ngọc Dung. Chỉ là lần này, nàng không còn là dâu nhà họ Thẩm, mà là nữ nhi nhà họ Khương.
Ai có thể làm gì được ai?
Nàng lại bước thêm một bước gần hơn tới hai người kia.
...
Trong một gian nhà không xa Quốc Tử Giám, đêm đã khuya mà đèn vẫn sáng. Diệp Thế Kiệt ngồi trước bàn, đang viết thư. Lần này hắn đỗ đầu kỳ thi khảo hạch ở Quốc Tử Giám, vài ngày nữa sẽ vào cung nhận lễ của Hoàng thượng, chẳng bao lâu nữa sẽ được bổ nhiệm làm quan. Hắn phải báo tin vui này cho người thân ở Diệp gia, Tương Dương.
Chỉ vài dòng ngắn ngủi đã nói rõ về bản thân. Còn những điều khác, Diệp Thế Kiệt cầm bút, chần chừ không biết viết gì thêm. Khương Lê cũng đạt hạng nhất kỳ thi khảo hạch Minh Nghĩa Đường.
Diệp Thế Kiệt không biết có nên viết tên Khương Lê vào thư hay không. Bao nhiêu năm qua, chưa từng có ai trong nhà họ Diệp nhắc đến cái tên này. Câu nói của nhị tiểu thư Khương gia năm xưa đã khiến người nhà họ Diệp hoàn toàn lạnh lòng, lại còn khiến Diệp lão phu nhân lâm trọng bệnh. Từ đó về sau, nhà họ Diệp coi như không có vị biểu tiểu thư này, ngay cả Diệp Trân Trân cũng không ai dám nhắc đến.
Trong tình huống này, đột nhiên nhắc đến tình hình gần đây của Khương Lê, chắc sẽ rất đường đột nhỉ? Diệp Thế Kiệt thật sự định không viết nữa, nhưng mỗi lần muốn đặt bút xuống, hắn lại nhớ đến những lời Khương Lê đã nói với hắn.
"Lúc đó ta còn nhỏ, ngoại tổ mẫu lại ở tận Tương Dương. Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân bận rộn chính sự, phần lớn là do kế mẫu trông nom. Ta đã nói gì, chưa chắc không phải có người dạy ta, hoặc là có người đe dọa ta nói những lời này."
Liệu có phải thật sự có người đứng sau giật dây, khiến Khương Lê nói ra những lời đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Diệp, cốt để chia lìa hai bên, không còn qua lại nữa?
Diệp Thế Kiệt nhận ra, bản thân đã không tự chủ được mà nghiêng về tin tưởng Khương Lê. Kỳ thực hắn và nàng cũng không gặp nhau nhiều, có thể nói chuyện được càng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà chỉ qua hai lần gặp gỡ, hắn đã tin tưởng nàng như vậy rồi sao?
Diệp Thế Kiệt cảm thấy có chút khó tin. Nhưng hắn cảm thấy Khương Lê cũng thật phi thường. Bị xem nhẹ trong chính nhà mình, vậy mà nàng vẫn khiến cả thành Yên Kinh khắc ghi tên mình, hơn nữa cái tên ấy còn không phải biểu tượng của tội lỗi, mà khi nhắc đến, người ta chỉ thấy nhị tiểu thư Khương gia quả là người có tài.
Đó chính là nữ tử đoạt toàn bộ sáu giải nhất ở Minh Nghĩa Đường. Cầm bút lên rồi lại đặt bút xuống, đặt bút xuống rồi lại cầm bút lên, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần. Đúng lúc Diệp Thế Kiệt cũng đang sốt ruột thì tiểu đồng thân cận của hắn, Nguyên Bảo, bước vào.
Nguyên Bảo từ trong n.g.ự.c lấy ra một phong thư, vui vẻ nói: "Đại thiếu gia, Tương Dương gửi thư tới rồi ạ."
"Có thư rồi?" Diệp Thế Kiệt sững sờ: "Còn chưa đến ngày nhận thư mà." Hắn và nhà họ Diệp thường trao đổi thư từ nửa tháng một lần, đi đi về về cũng mất một tháng. Lúc này đáng lẽ còn chưa đến ngày mới đúng.