Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 73 (5)
Cập nhật lúc: 2024-06-28 11:05:04
Lượt xem: 185
"Tiểu thư," Đồng Nhi lo lắng nói, "Ngự xạ thật sự nguy hiểm đến vậy sao? Hay là chúng ta đừng đi nữa."
Nàng và Khương Lê đã ở am đường tám năm, dĩ nhiên biết Khương Lê chưa từng học qua thuật cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Tuy Khương Lê cũng chưa từng học cầm kỳ thi họa, nhưng những thứ đó dù sao cũng không nguy hiểm, có so cũng chẳng sao, một khi liên quan đến nguy hiểm, Đồng Nhi luôn không yên lòng.
"Không sao đâu." Khương Lê nói, "Ta tự có cách." Trong lòng nàng mơ hồ đoán được vì sao ban ngày Quý Thục Nhiên lại thay đổi thái độ với nàng, nếu như trên trường giáo võ đao kiếm vô tình, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, vậy thì nguy hiểm xảy ra vào lúc đó, cũng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.
“Bất trắc" có thể ập đến bất cứ lúc nào._Thế nhưng nàng không sợ bất trắc, bởi vì nàng hoàn toàn có thể đối phó.
Đây chính là "bản lĩnh".
...
Phía tây thành Yên Kinh, phủ đệ của Túc quốc công lúc này cũng yên ắng lạ thường. Túc quốc công vốn ưa thích những thứ diễm lệ, cho nên phủ đệ của hắn ta được xây dựng vô cùng tinh xảo, lộng lẫy, cầu kỳ, rườm rà. Phía trước phủ là dòng sông An Định, ven sông là vô số lầu các nguy nga, tráng lệ, nhưng những tiểu lâu mái cong đó đều không bằng tòa nhà lớn màu đỏ son kia nổi bật.
Hôm nay, trong phủ quốc công không nghe thấy tiếng hát kịch quen thuộc, sự tĩnh lặng đến lạ thường khiến người ta không khỏi suy nghĩ.
Lão tướng quân - nội công của Túc quốc công Cơ Hành, Cơ Đại Xuyên đang ngồi xổm trong sân luyện đao. Khoảng sân rộng thênh thang, xung quanh là những khóm hoa thơm ngát được bài trí xen kẽ, không ít là giống quý hiếm. Thế nhưng chúng đã bị những đường đao của Cơ Đại Xuyên c.h.é.m gãy không ít, rơi lả tả xuống đất, mỏng manh đến tội nghiệp.
Mấy tên hộ vệ nấp trên mái nhà chỉ biết kêu khổ, khóm cúc Ba Tư này là do quốc công gia bỏ một số tiền lớn mua từ tay thương nhân, cẩn thận chăm sóc mấy tháng trời, cuối cùng cũng ra được vài nụ, vậy mà bị lão tướng quân phá hỏng, quốc công gia mà thấy được thì kiểu gì cũng lại "quan tâm" bọn họ.
Thật là đáng sợ.
Cơ Đại Xuyên năm nay đã ngoài sáu mươi, nhưng thân hình vẫn cường tráng, khỏe mạnh. Ông ta tóc bạc da dẻ hồng hào, vẫn có thể nhận ra năm xưa từng là một nam tử tuấn tú, cho nên tuy đã già, vẫn là một lão mỹ nam. Trên mặt ông ta đã có nếp nhăn, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, ngày hè cởi trần, cổ tay quấn một dải gấm đỏ, hai tay mỗi tay cầm một thanh đao, đang luyện song đao.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, khóm cúc Ba Tư của quốc công gia sẽ bị tiêu diệt sạch, một thị vệ trông có vẻ thật thà, chất phác không thể nhịn được nữa, cuối cùng đứng ra ngăn cản hành vi của Cơ Đại Xuyên, hắn nói: "Tướng quân, đã rất muộn rồi, mời người đi dùng bữa trước."
Cơ Đại Xuyên nghe vậy, dừng lại một chút, "xoẹt" một tiếng, thu hồi hai thanh đao cong trong tay, hỏi: "Thằng nhãi Cơ Hành đâu?"
Thị vệ đáp: "... Đại nhân vừa mới về phủ."
"Hôm nay chẳng phải nó đi nghe người ta gảy đàn sao? Ai gảy hay?" Giọng Cơ Đại Xuyên sang sảng, lời nói ra lại như thể Cơ Hành hôm nay là đi lầu xanh nghe hát ả đào, về kể cô nương nào hát hay, xinh đẹp vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-73-5.html.]
Thị vệ cố nén giận, đáp: "Nhị tiểu thư nhà Khương Thủ Phụ đã đoạt giải."
Cơ Đại Xuyên vừa khoác áo ra ngoài vừa lẩm bẩm: "Nhị tiểu thư nào? Ta có quen đâu, à nhà lão rùa Khương Thủ Phụ chứ gì..."
Thị vệ nhìn những cánh hoa rụng đầy sân, bất lực thở dài.
Lục Cơ vẫn mặc bộ áo xanh quen thuộc, chòm râu dê khẽ rung, hắn mỉm cười hỏi: "Hôm nay đại nhân đã đến giáo trường xem biểu diễn âm nhạc, không biết thế nào ạ?"
Cơ Hành lười biếng đáp: "Chán ngắt."
"Nhưng ngày mai đại nhân còn phải tiếp tục đến xem thi b.ắ.n cung, thật làm phiền đại nhân quá."
Cơ Hành nhướng mày, tỏ vẻ không mấy vui vẻ. Không chỉ là giám khảo phần thi âm nhạc, ông còn phải làm giám khảo phần thi b.ắ.n cung, vì vậy ngày mai ông lại phải đến giáo trường một lần nữa.
“Vì sao bệ hạ lại muốn đại nhân làm giám khảo?" Lục Cơ nghi hoặc.
Cơ Hành nói: "Lục Cơ, ta chiêu mộ ngươi không phải để ngươi hỏi ta những câu như vậy."
Lục Cơ giật mình, rồi nghe thấy người đối diện thản nhiên đáp: "Bởi vì hoàng đế muốn ta để mắt tới Thành vương."
Thành vương? Lục Cơ sững người, rồi chợt hiểu ra.
Dù hiện nay đã là hoàng đế, nhưng con trai của Hồng Hiếu Đế còn quá nhỏ, Thành vương chưa bị trừ khử vẫn luôn là cái gai trong mắt ông ta. Tuy nhiên, Thành vương có Lưu Thái phi chống lưng, bản thân Hồng Hiếu Đế lại đang theo đuổi "chính trị nhân từ", không tìm được chứng cứ phạm tội của Thành vương nên đành tạm thời để hắn sống. Nhưng thân là bậc quân vương, Hồng Hiếu Đế không thể nào yên tâm, nhân dịp Thành vương đến xem khảo hạch, ông ta liền phái Cơ Hành tới đây.
Thế nhưng, Lục Cơ không khỏi liếc nhìn chàng thiếu niên trẻ trước mặt, có lẽ Hồng Hiếu Đế không biết rằng, thế lực của Thành vương hùng mạnh như ngày hôm nay đều là nhờ một tay Cơ Hành nâng đỡ.
Để Cơ Hành giám sát Thành vương ư? Chỉ mong hắn ta đừng nhân cơ hội giúp Thành vương mở rộng thế lực là tốt rồi.