Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 71 (3)
Cập nhật lúc: 2024-06-28 10:54:35
Lượt xem: 160
Nhưng từ khi nàng ta giải nghê và thành thân, nhiều chuyện đã thay đổi. Nhi tử của một thương gia buôn trà mà nàng ta gả qua chỉ là một thương gia bình thường, không phải một gia đình giàu có. Dù nàng ta không thể lộ mặt được nữa nhưng dù sao thì nàng ta vẫn cần thức ăn, gạo, dầu và muối. Số tiền Quý Thục Nhiên đưa cho nàng đủ để gia đình có cơm ăn áo mặc mấy năm, nên nàng ta không thể từ chối việc dạy riêng cho Khương Ấu Dao.
May thay Khương Ấu Dao quả là một hạt giống tốt, dạy một đệ tử có linh khí, vẫn hơn kẻ tư chất bình thường.
Bỗng nghe Miễn Câu ở bên cạnh nói: "Nhưng đệ tử của ngươii, thực chẳng ra gì."
Dù tiên tử Kinh Hồng vốn tính tình ôn hòa, lúc này cũng có chút không vui, bèn hỏi: "Xin tiên sinh chỉ giáo."
"Tiên tử đừng trách kẻ hèn này lắm lời," Miên Câu cười khà khà nói: "Vị tam tiểu thư nhà họ Khương này chỉ học được hình của tiên tử, chưa học được cái hồn của tiên tử. Trăm hình vạn trạng của đàn nhạn trong khúc 《 Bình Sa Lạc Nhạn 》, đệ tử của người đàn được bảy tám phần, nhưng cái ý khoáng đạt, phóng khoáng kia mà, còn kém xa."
Tiên tử Kinh Hồng trong lòng tuy bực tức, nhưng cũng biết lời Miên Câu nói không sai. Nàng biết vấn đề này của Khương Ấu Dao, cũng từng cố gắng hết sức giúp đỡ nàng, nhưng việc đàn ca, các bậc tiên sinh chỉ dạy được ngón đàn và kỹ thuật, còn cái hồn của khúc nhạc phải tự mình lĩnh hội, ai cũng không giúp được gì. Khương Ấu Dao lĩnh hội không được cái hồn của khúc nhạc, đây là điều bất khả kháng.
"Nhưng mà tiểu cô nương, tuổi còn trẻ, chưa trải sự đời, loại ý cảnh này, không lĩnh hội được cũng là lẽ thường tình. Có thể đàn được như vậy, đã là rất tốt rồi. Nếu không có gì bất ngờ, quán quân hôm nay, e rằng chính là cô nương này rồi." Miên Câu lại cười khà khà nói thêm.
Nghe được câu này của Miên Câu, trong lòng Kinh Hồng tiên tử mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nàng chưa từng thu nhận đồ đệ, cũng chưa từng chỉ điểm cho bất kỳ ai, nếu như được nàng chỉ dạy mà Khương Ấu Dao cuối cùng vẫn không đoạt được vị trí đứng đầu, việc này mà truyền ra ngoài mới khiến người ta cười chết.
Khi hai người bọn họ nói chuyện, Tiêu Đức Âm và nhạc quan Sư Diên đều không lên tiếng, Tiêu Đức Âm là người quen giữ mình khôn ngoan, không nói nhiều, còn Sư Diên thì do tính cách kiêu ngạo, lười để ý đến bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-71-3.html.]
Còn Cơ Hành ở một bên, dùng quạt chống cằm, khẽ nheo mắt, giống như đang buồn chán đến mức ngủ gật.
Khương Ấu Dao trên đài có dáng vẻ thướt tha, tiếng đàn lại vô cùng du dương êm tai, thêm vào đó nàng lại đang đàn khúc nhạc vô cùng khó là《Bình Sa Lạc Nhạn》, không nghi ngờ gì đã trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn trên sân khảo hạch.
"Vị tam tiểu thư nhà họ Khương kia quả thật rất xinh đẹp." Lý Liêm đột nhiên nói.
Diệp Thế Kiệt trong lòng có chút phản cảm, dù sao đi nữa, giữa chốn đông người mà bàn luận về dung mạo của một cô nương không phải là việc quân tử nên làm. Thế nhưng lời của Lý Liêm lập tức nhận được sự tán đồng của những người khác, bọn họ thậm chí bắt đầu bày tỏ sự si mê đối với Khương Ấu Dao.
Một bên khác, nàng thiếu nữ trẻ tuổi nhìn chằm chằm Khương Ấu Dao trên đài, căm ghét nói: "Thật là ả lẳng lơ, xấu c.h.ế.t đi được!"
Nàng ta chính là Thẩm Như Vân.
Thẩm Như Vân đem lòng say mê Chu Ngạn Bang, dĩ nhiên đối với vị hôn thê của hắn là Khương Ấu Dao chẳng có chút thiện cảm nào. Thấy Khương Ấu Dao trên đài nổi bật, nàng ta càng thêm ghen ghét, không cam lòng. Thẩm mẫu bên cạnh nghe vậy cũng tiếp lời: "Thật chẳng ra dáng tiểu thư khuê các chút nào."
Thế nhưng bà ta đâu có nghĩ, Khương Ấu Dao chính là thiên kim của đương triều thủ phụ, xét về xuất thân, Thẩm gia mới đúng là nhà nghèo hèn chân chính. Nếu không phải Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, Thẩm Như Vân có muốn làm nha hoàn cho Khương Ấu Dao cũng phải bị người ta lựa chọn kỹ càng.
“Tưởng mình đàn hay lắm, so ra còn chẳng bằng một nửa tẩu tử trước đây." Thẩm Như Vân buột miệng nói.
Vừa dứt lời, nàng ta đã bị Thẩm mẫu hung hăng véo một cái, Thẩm Như Vân lập tức biết mình lỡ lời. Nay Thẩm gia luôn tránh nhắc đến chuyện của Tiết Phương Phi, nếu để người kia biết được mà nổi giận thì nguy. Vẫn là nên cẩn trọng trong mọi việc thì hơn.
Thẩm Như Vân bèn ngậm miệng không nói gì nữa. Bên phía Khương gia, Khương Ngọc Yến vốn ít nói lúc này cũng không nhịn được mà thốt lên: "Tam tỷ đàn thật hay."