Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-06-22 12:00:44
Lượt xem: 242
Nụ cười của Quý Thục Nhiên cứng đờ trên mặt. Khương Ấu Dao há hốc miệng, không nhịn được thốt lên: "Ngươi nói cái gì?"
Giọng nói mang theo vài phần hoảng sợ và the thé.
“Chẳng lẽ nghe nhầm rồi,"
Khương Ngọc Nga đầy lòng không thể tin được, lắc đầu như thể chỉ có cách này mới có thể thuyết phục bản thân, chỉ nói: "Nhất định là ngươi nhầm lẫn rồi..."
Vẫn là Lư thị phản ứng đầu tiên, lập tức cười tươi như hoa, nói: "Nếu ta vừa rồi không nghe nhầm, Lê nhi là được giải nhất?" Bà ta liếc nhìn khuôn mặt cười gượng của Quý Thục Nhiên, trong lòng thoáng qua một tia khoái ý.
Bà ta từ lâu đã có chút bất mãn với Quý Thục Nhiên, Quý Thục Nhiên dựa vào việc Phó Đô Ngự Sử Quý Ngạn Lâm mấy năm nay thăng quan tiến chức, càng ngày càng ra oai trong Khương phủ. Lư thị vốn là người kiêu ngạo, vốn không ưa Quý Thục Nhiên. Huống hồ mỗi năm khảo hạch, Khương Ấu Dao thành tích càng tốt, càng làm nổi bật sự tầm thường của hai vị thiếu gia nhị phòng. Nay lại đột nhiên xuất hiện một Khương Lê, đè bẹp uy phong của Quý Thục Nhiên, Lư thị tự nhiên là vui mừng khi thấy điều đó.
"Ai ngờ Lê Nhi lại là người có bản lĩnh đến vậy." Lư thị chẳng chút kiêng dè, lời nói như mũi d.a.o cứa vào lòng Quý Thục Nhiên, "Mới đến Minh Nghĩa Đường không lâu, trước đây hình như cũng chưa từng học qua những điều này. Phải nói, quả không hổ danh là huyết mạch của đại ca, đều là những người văn chương tài hoa, trời sinh đã có linh khí..."
Lời bà ta nói ra, oán hận trong lòng Khương Ấu Dao lại dâng lên một bậc. Cơn giận bị Khương Ngọc Nga vượt mặt lúc này đã trút hết lên Khương Lê. Khương Ngọc Nga thì đã đành, Khương Lê là cái thá gì? Nàng còn chẳng bằng một kẻ mới vào Minh Nghĩa Đường vài ngày, chẳng phải còn thua cả phế vật hay sao?
Khương Ngọc Nga lúc này cũng siết chặt chiếc khăn trong tay, móng tay như muốn cắm vào da thịt. Niềm vui sướng khi chờ đợi bỗng chốc tan biến, thay vào đó là cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu giữa ngày hè oi ả, lạnh thấu tận xương tủy, khiến đầu ngón tay nàng ta cũng tê buốt. Nỗi ấm ức không cam lòng cứ thế dâng lên trong lòng.
Thứ duy nhất nàng ta có thể tự hào, thứ duy nhất có thể chèn ép Khương Lê, giờ đây cũng đã mất! Tại sao chứ?!
Khương lão phu nhân chỉ lướt mắt nhìn qua, bao nhiêu sắc thái trên khuôn mặt mọi người đều không thoát khỏi tầm mắt bà. Giọng bà đều đều vang lên: "Ngươi đã xem kỹ chưa, có thật là nhị tiểu thư đứng đầu bảng?"
"Chính xác," tên gia nhân đáp, "Mời lão phu nhân xem bản sao hồng bảng, nhị tiểu thư đứng đầu cả ba môn thư, số, lễ, không nghi ngờ gì là thủ khoa ạ!"
Khương Ấu Dao bủn rủn chân tay, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống.
...
Trong vườn Phương Phỉ, Khương Lê đang ngắm Lê Nhi chăm sóc hoa cỏ.
“Ngươi thật sự không đi sao?"
Khương Cảnh Duệ ngồi trên ghế, một tay rót trà vào miệng, một tay không nhịn được khuyên nhủ: "Giờ mà bỏ trốn vẫn còn kịp, cùng lắm là bị người ta cười chê là kẻ thất hứa. Chứ nếu để đến lúc muốn trốn cũng không được, phải quỳ xuống xin lỗi Mạnh Hồng Cẩm thì coi như đời ngươi chấm hết. Ta nói này, ngươi đâu phải bậc nam nhi đại trượng phu gì, mà bậc nam nhi đại trượng phu cũng phải biết tùy cơ ứng biến chứ. Còn núi xanh còn có củi đốt, ngươi hà tất phải tự làm khó mình?"
Tuy Khương Cảnh Duệ có vẻ ngoài là một công tử bột nhưng những lời khuyên giải người khác của hắn cũng đâu ra đấy, suýt nữa thì Khương Lê đã bị thuyết phục. Nhưng nàng chỉ liếc nhìn Khương Cảnh Duệ một cái rồi nói: "Trà này là Quân Sơn Ngân Châm, hôm nay ta chỉ pha một ấm này thôi, ngươi uống như trâu nhai mẫu đơn, sau này đừng đến đây uống trà nữa."
Khương Cảnh Duệ tức giận ném mạnh chén trà xuống bàn: "Nghe những lời ngươi nói xem, ngươi có thật là tiểu thư nhà họ Khương chúng ta không vậy? Sao lại hà tiện bủn xỉn đến thế, nhà ta giàu sang phú quý, phải biết hưởng thụ chứ, phải ăn chơi phè phỡn, vung tiền như nước mới phải. Ngươi như vậy thật là vô vị!"
Gia đình nghèo khó và gia đình giàu sang vốn khác nhau một trời một vực. Thôi được rồi, Khương Lê cũng lười đôi co với hắn, mỗi người có một cách sống riêng, hà cớ gì phải tranh cãi.
Đang nói chuyện thì Thanh Phong và Minh Nguyệt vội vã từ bên ngoài bước vào. Hai người mặt mày hớn hở, mang theo vẻ phấn khích, Thanh Phong vừa vào cửa đã nói: "Tiểu thư, hồng bảng của Minh Nghĩa Đường đã được dán lên rồi!"
Khương Lê còn chưa kịp nói gì, Khương Cảnh Duệ đã đặt chén trà xuống, lên tiếng: "Sao rồi sao rồi? Muội muội của ta có phải đội sổ không?"
Khương Lê nhìn bộ dạng của hắn, cảm thấy lời hắn nói mong mình thắng, có lẽ chỉ là giả dối.
Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Khương Cảnh Duệ, nói: "Huynh nói linh tinh gì vậy, tiểu thư nhà chúng ta thông minh tuyệt đỉnh, sinh ra đã là người có tư chất học hành..."
Lời còn chưa dứt, Khương Cảnh Duệ đã cười phá lên: "Nói dối cũng phải có mức độ chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-63.html.]
Khương Lê yên lặng nhìn hắn.
Minh Nguyệt sốt sắng: "Không hề nói dối đâu, hiện tại cả trên dưới phủ đều biết, tiểu thư nhà chúng ta lần này là thủ khoa của kỳ khảo thí ở Minh Nghĩa Đường!"
Nàng cắn răng rõ hai chữ "Quán quân".
Khương Cảnh Duệ nói: "Ngươi… nha đầu này, nói năng sao mà không có chút đầu óc nào. Cho dù là an ủi chủ tử nhà ngươi, cũng không nên nói bừa như thế."
Thanh Phong nói: "Là thật!"
Khương Cảnh Duệ còn muốn nói, thấy mấy nha hoàn thật sự đỏ mắt, ý thức được điều gì, dần dần không cười nữa, thăm dò nhìn Khương Lê, hỏi: "Là thật?"
Khương Lê lười nói chuyện với hắn, chỉ hỏi: "Quốc Tử Giám? Trạng nguyên của kỳ khảo thí Quốc Tử Giám là ai?"
“Hình như là một cái tên xa lạ, họ Diệp... gọi là Diệp Thế Kiệt!"
Khương Lê trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Khương Cảnh Duệ phản ứng lại, đột nhiên kêu to lên: "Chuyện gì thế này? Ngươi thành quán quân khảo thí Minh Nghĩa Đường, biểu ca ngươi thành quán quân khảo thí Quốc Tử Giám."
Hắn ghé sát Khương Lê, thần bí hề hề nói nhỏ: "Nói thật đi, các ngươi chẳng lẽ đã mua chuộc giám khảo, phải biết biểu ca ngươi trong nhà không thiếu bạc, nhưng Quốc Tử Giám đầu này bây giờ dễ dàng bị mua chuộc như vậy sao..."
Hắn lại lẩm bẩm một mình.
Thanh Phong nói: "Lão phu nhân bảo Nhị tiểu thư người mau đến Vãn Phượng đường."
"Được." Khương Lê đứng dậy: "Ta đi ngay đây."
"Ta cũng đi!" Khương Cảnh Duệ cũng đứng dậy, nói: "Lần này ngươi thật sự đã làm vẻ vang cho Khương gia, tổ mẫu nhất định sẽ trọng thưởng ngươi."
Khương Lê thấy hắn hưng phấn vô cùng, không biết có phải hắn nghĩ Khương Cảnh Duệ mới là người đoạt quán quân. Nàng dừng một chút, nói: "Ngươi xác định bây giờ ngươi muốn đi sao?"
"Vì sao ta không đi?" Khương Cảnh Duệ khó hiểu.
Khương Lê thở dài: "Ngươi không sợ người ta đem thành tích của ngươi ra bàn tán sao?"
"Ta không sợ." Khương Cảnh Duệ không những không xấu hổ mà còn có vẻ tự hào, thản nhiên đáp: "Mọi người đều đã quen rồi."
Khương Lê cũng lười nói thêm, chính Khương Cảnh Duệ còn chẳng để tâm, nàng hà cớ gì phải làm kẻ xấu lắm lời. Nàng bèn dẫn theo Đồng Nhi và Bạch Tuyết đi về phía Vãn Phượng đường.
Đến Vãn Phượng đường, các tiểu nha hoàn đứng bên ngoài đều mỉm cười chào nàng, ánh mắt còn có chút dò xét. Có lẽ các nàng cũng rất ngạc nhiên khi biết nàng đã đỗ đầu bảng.
Khương Lê làm như không nghe thấy những lời đó, cứ thế một mình bước vào trong. Khi vào đến nơi, nàng mới phát hiện Khương Nguyên Bách cũng có mặt ở đó.
Không chỉ Khương Nguyên Bách, hai huynh đệ Khương Nguyên Hưng và Khương Nguyên Bình cũng đến, Dương thị đang trò chuyện với Lư thị. Cả ba phòng của Khương gia, vậy mà đều tề tựu đông đủ vào lúc này.
Điều này quả là hiếm thấy.