Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-06-20 15:17:09
Lượt xem: 6

Trong bầu không khí tĩnh lặng, đột nhiên có một thanh âm giòn rã vang lên, vô cùng to lớn vang dội, người đó chính là tiểu nha đầu Đồng Nhi vẫn luôn ngăn ở trước mặt Khương Lê.

 

Đồng Nhi lớn tiếng nói: "Nô tỳ tin tưởng cô nương!"

 

Khương Lê khẽ giật mình, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy một giọng nữ khác vang lên, người đó nói: "Ta cũng tin tưởng Khương nhị tiểu thư không có làm qua việc này."

 

Khương Lê nhìn lại, người đó chính Liễu phu nhân mà nàng có duyên gặp mặt một lần ở trên núi Thanh Thành. Liễu phu nhân bắt gặp ánh mắt Khương Lê đang nhìn mình, liền lộ ra một nụ cười trấn an đối với Khương Lê. Liễu phu nhân nói: "Nói cho cùng, hiện tại cái gọi là nhân chứng, cũng chính là lời nói một bên của nha hoàn nay." Bà nhìn thoáng qua Hương Xảo đang co rúm lại ở dưới chân, tiếp tục nói: "Nha hoàn này có thể nói Khương nhị tiểu thư đã làm việc này, Khương nhị tiểu thư cũng có thể phủ nhận mình không có làm việc này, đơn giản là bên nào cũng cho là mình phải thôi. Khương đại nhân thân là thủ phụ nội các, lại không tin nữ nhi của mình, mà đi tin tưởng một nha hoàn không thân cũng chẳng quen biết, phong cách hành xử như vậy, chỉ sợ người trong triều khó lòng tin phục."

 

Đây rõ ràng là vì Khương Lê ra mặt.

 

Khương Nguyên Bách cũng sửng sốt một hồi, Thừa Đức lang Liễu Nguyên Phong cùng Quý gia có lục đυ.c, cùng với Khương gia lại tường an không có việc gì. Lúc này Liễu phu nhân lại không tiếc liều mạng đắc tội với Khương gia, vì Khương Lê nói chuyện.

 

Trong lòng Khương Lê có một dòng nước ấm dâng trào.

 

Từ nhỏ nàng và Tiết Hoài Viễn đã sống ở Đồng Hương, Tiết Hoài Viễn là Huyện thừa, có không ít án tử qua tay, ngày thường cũng không hề tị hiềm gì để cho nàng tiếp xúc. Nàng hiểu được thế gian hiểm ác, nhưng cũng thường bị người có thiện tâm đả động. Ở nơi không có tình người như Khương gia, tại lúc này, bên cạnh nàng cũng không cô đơn, nàng còn có một người là Đồng Nhi trung thành tận tâm với nàng, còn có một Liễu phu nhân rút đao tương trợ, cái này đủ để bù đắp cho nỗi u ám mà nàng cảm nhận được khi ở đây.

 

Khương Ngọc Nga thấy Quý Thục Nhiên và Khương Ấu Dao không tiện mở miệng, chuyện này tự nhiên cũng rơi xuống trên đầu nàng ta, liền dùng thanh âm không nặng không nhẹ nói: "Đúng là bên nào cũng tự cho là mình đúng, nhưng mà trước kia Khương Lê không phải là chưa từng làm qua loại chuyện này, nàng chính xác có khả năng làm nha!"

 

Đúng thế, lúc trước Khương Lê từng độc hại đích mẫu, khiến bà đẻ non, hiện tại chỉ là nguyền rủa đích muội, sao có thể không có khả năng?

 

Mọi người nguyện ý tin tưởng cái gì, nhìn thấy chính là cái đó.

 

Khương Lê tâm địa ác độc, tính tình ngang ngược, cay nghiệt thiếu tình cảm, là nuôi không quen Bạch Nhãn Lang, ai cũng biết.

 

Dạng người này, làm chuyện như vậy, cũng là đều bình thường tự nhiên.

 

Trong trường hợp không có thêm chứng cứ khác, cho dù không thể chứng minh việc này là do nàng làm, thì cái tội danh này vẫn chộp ở trên đầu nàng.

 

Liễu phu nhân chau mày, bà đã ý thức được điểm này. Nhưng sự việc này xảy ra đột ngột, ngay từ đầu muốn tìm ta bằng chứng chứng minh chuyện này không phải do Khương Lê làm, thật sự rất khó.

 

Mắt thấy sự tình này sắp không thể vãn hồi, Khương Lê mới chậm rãi mở miệng, nàng hỏi: "Hương Xảo, ta hỏi lại lần nữa, là ngươi tận mắt nhìn thấy, ta từng đao từng đao đ.â.m vào bộ trang sức này?"

 

Hương Xảo ngẩng đầu, lúc chạm đến ánh mắt bình tĩnh của Khương Lê, chẳng biết tại sao trong lòng lại run lên. Nàng lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt nói: “Là nô tỳ tận mắt nhìn thấy, Nhị tiểu thư nói hận phu nhân cùng Tam tiểu thư, nói là Tam tiểu thư đoạt đi sự sủng ái của lão gia, muốn nguyền rủa Tam tiểu thư......"

 

Đám người lại xôn xao, có người nói: "Quả nhiên là thế, thật sự là quá ác độc......"

 

Sắc mặt của Khương Nguyên Bách càng không dễ nhìn, tiếng khóc của Khương Ấu Dao và Quý Thục Nhiên càng lớn hơn. Quý Trần thị hắng giọng một cái, đạo: "Khương đại nhân, ngài nhất định phải cho chuyện này một công đạo. Trên người Ấu Dao cũng chảy một nửa dòng m.á.u của Quý gia, việc này nếu là không làm cho ra lẽ, thì chúng ta liền tiến cung, để Lệ tần nương nương nói rõ công đạo đi!"

 

Đúng là trắng trợn tạo áp lực cho Khương Nguyên Bách.

 

Quý Trần thị đe dọa, cũng không hù đến Khương Lê. Nàng chỉ là nói khẽ: "Hương Xảo là nha hoàn mà mẫu thân ban cho ta, nếu là Hương Xảo nói dối......."

 

"Không có khả năng." Quý Thục Nhiên lắc đầu, "Hương Xảo là gia sinh tử(*), nàng là do ta nhìn lớn lên, tính tình và nhân phẩm đều tin được, tay chân lại chịu khó. Nếu như không phải Lê nhi ngươi vừa hồi phủ thiếu nha hoàn, thì ta vốn định giữ Hương Xảo lại."

 

Đồng Nhi nhịn không được cười lạnh một tiếng, nhân phẩm tính tình tốt, tay chân lại chịu khó? Đi mà lừa quỷ đi!

 

Khương Lê cúi đầu nhìn về phía Hương Xảo, Hương Xảo vẫn phủ phục ở dưới chân, nàng ta cúi đầu, cảm nhận được ánh mắt xem xét của Khương Lê ở trên đầu, trên lưng dần toát mồ hôi lạnh.

 

Vốn mọi chuyên không có sơ hở, những vào thời khắc này, đột nhiên trong lòng Hương Xảo lại xet qua một tia bất an. Cảm giác bất an này càng lúc càng rõ ràng, đột nhiên khiến cho trong lòng nàng ta bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn chùn bước. Lúc này đương nhiên không có khả năng, nàng cũng chỉ có thể cắn răng diễn tốt vở tuồng này.

 

"Ta cũng cảm thấy Hương Xảo rất tốt, những ngày này ở bên cạnh ta, vẫn luôn bồi ta nói chuyện phiếm giải buồn, nhờ phúc của nàng, từ sau khi ta hồi phủ, những ngày trôi qua cũng không thiếu vị. Cho nên thời điểm khi thấy nàng phản bội ta, ta mới cảm thấy vô cùng thương tâm." Khương Lê nói.

 

Hương Xảo vội vàng nói: "Nhị tiểu thư, không phải nô tỳ phản bội ngài, mà là nô tỳ...... Nô tỳ thực sự không thể nhìn ngài một bước sai ngàn bước đều bước sai, nô tỳ thực sự không có cách nào phản bội lương tâm của mình!"

 

"Lương tâm?" Khương Lê nhẹ giọng hỏi lại, đột nhiên cười, nàng nói: "Ngươi có sao?"

 

Trong lòng Hương Xảo càng ngày càng bất an, nàng chỉ nói: "Nô tỳ không biết mình đã làm cái gì......"

 

"Ta cũng không biết mình đã làm cái gì, khiến ngươi muốn phản bội ta."

 

"Đủ rồi, Nhị nha đầu." Khương lão phu nhân rốt cục mở miệng, "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

 

Khương Lê thu hồi ánh mắt từ trên người Hương Xảo, vẫn ngắm nhìn chung quanh, chậm rãi nói: "Nếu tất cả mọi người đã không tin ta, ta nhất định phải tìm ra bằng chứng chứng minh việc này không phải do ta gây nên, nếu không sẽ uổng phí một lần khổ sở vì bị vạn người chỉ trỏ, nếu không mẫu thân của ta ở trên trời nếu có linh thiêng cũng sẽ đau lòng."

 

Khương Nguyên Bách nghe vậy, sắc mặt càng kém.

 

Khương Lê đưa tay, đi đến bên cạnh nha hoàn thϊếp thân Kim Hương của Khương Ấu Dao.

 

Ban đầu chính là đứa nha hoàn này, lấy ra bộ trang sức hồng ngọc từ trong hộp lấy ra.

 

Khương Lê đi đến bên người nàng, cầm lấy trang sức rồi lần nữa thả lại trong hộp. Bảo thạch ở dưới ánh mặt trời phát sáng lấp lánh, huyết sắc lưu chuyển, vốn nên là sáng long lanh, nhưng bởi vì vết đao chằng chịt từ trên xuống dưới, mà trở nên vô cùng ảm đạm xấu xí.

 

Bộ trang sức kia được Khương Lê nâng ở trên tay, đột nhiên Quý Thục Nhiên phát giác ra có chút không đúng, không đợi bà ta kịp mở miệng, Khương Lê đã lên tiếng trước.

 

Nàng nói: "Bộ trang sức này chính là chứng cứ."

 

Tay của nàng phất qua, ôn nhu thoả đáng, nụ cười trên khóe môi vẫn rạng rỡ như trước nhưng lại mang theo mấy phần trào phúng.

 

"Bởi vì bộ trang sức này là giả." Nàng rủ mắt nhìn xuống, "Đây không phải bộ trang sức của ta."

 

32

 

Đám người nhất thời yên tĩnh.

 

Liễu phu nhân mở miệng trước tiên, nàng hỏi: “Lời này của Khương nhị tiểu thư là ý gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-42.html.]

 

Khương Lê cười cười, đưa bộ trang sức mình đang cầm trong tay cho Liễu phu nhân, thản nhiên nói: "Ta bỏ ra bốn trăm lượng bạc, tại Cát Tường lâu ở trong thành Yên Kinh mua một bộ trang sức hồng ngọc. Trang sức hồng ngọc kia ở Cát Tường lâu tổng cộng chỉ có ba bộ, bởi vì chất lượng của bảo thạch trong bộ trang sức này vô cùng tốt, màu sắc bắt mắt.” Dừng một chút, Khương Lê mới tiếp tục nói hết lời, "Nhưng bộ trong tay ta bây giờ, bề mặt với cùng thô ráp, màu sắc cũng ảm đạm, đừng nói là bốn trăm lượng bạc, cho dù bốn mươi lượng bạc cũng không đáng."

 

"Ý tứ của cô nương là......" Đồng nhi nhịn không được hỏi.

 

"Nếu ta thật sự muốn nguyền rủa Tam muội, ta cũng sẽ không bủn xỉn đến mức dùng thứ này." Ngữ khí của Khương Lê tràn đầy khinh miệt, "Đây không phải là bộ trang sức kia của ta, có người lấy trang sức của ta, chỉ đổi lấy một màn kịch như này mà thôi."

 

Có người lấy đi bộ trang sức của nàng!

 

Trong nháy mắt sự tình liền chuyển biến đột ngột, đám người cũng bừng tỉnh đại ngộ, nhưng chỉ một lát sau, lại lâm vào nghi hoặc sâu hơn.

 

Khương lão phu nhân nói: "Lê nha đầu, ngươi nói có người cầm bộ trang sức của ngươi đi, đây là có ý gì?"

 

Khương lê quay đầu, mỉm cười đối với Khương lão phu nhân, nói: "Lão phu nhân, không vội, hiện tại ta chỉ muốn tìm hiểu rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

 

Khương lão phu nhân khẽ giật mình, ngay trước tân khách mặt, Khương Lê gọi bà là "lão phu nhân" mà không phải là "tổ mẫu", thân sơ xa gần vừa nghe là biết. Đây là đối với bà có oán giận, là bởi vì chính mình mới vừa rồi ở thời điểm Khương Lê bị hãm trong khốn cảnh mà không đứng về phía nàng sao?

 

Trên mặt Khương Ấu Dao và Quý Thục Nhiên đều hiện lên vẻ kinh ngạc, sự tình không nên phát triển như thế này. Trong lòng Quý Thục Nhiên có hơi động, cũng không hi vọng Khương Lê phá hỏng kế hoạch của bà ta, liền nói: "Lê nhi, sao bộ trang sức hồng bảo thạch này có thể là giả, chẳng lẽ là người nhận lầm?"

 

"Không có khả năng!" Người lên tiếng chính là Liễu phu nhân, nàng c.h.é.m đinh chặt sắt nói: "Đồ trang sức xuất xứ ở Cát Tường lâu, chất lượng không thể nào kém như thế này. Chư vị đều là khách quen ở Cát Tường lâu, chỉ cần thử một lần sẽ biết." Liễu phu nhân đưa bộ trang sức đến trước mặt mấy vị phu nhân bên cạnh, mấy vị phu nhân đều sờ qua, tất cả đều gật đầu.

 

Đây là xác nhận lời của Liễu phu nhân là đúng.

 

Quý Thục Nhiên cau mày, nhìn về phía Khương Lê, đột nhiên phát hiện, từ đầu đến giờ, từ khi phát hiện vết đ.â.m ở trên bộ trang sức hồng ngọc, bất kể là bị đám đông chỉ trích hay nhận được ánh mắt khác thường của người khác, đối mặt với những điều này, Khương Lê đều không giận không vội.

 

Khương Lê chỉ có chút khó hiểu, nghi hoặc, tiếc hận, áy náy, nhưng hết lần này tới lần khác đều không hề có một chút bối rối, phẫn nộ, bất đắc dĩ hay tuyệt vọng.

 

Thậm chí đến tận bây giờ, khóe miệng của Khương Lê còn mang theo một nụ cười dịu dàng, giống như lúc nàng vừa mới tới.

 

Đã là lúc nào rồi, vì sao còn có thể cười, có cái gì đáng cười?

 

Quý Thục Nhiên nghĩ thầm, càng cảm thấy không đúng, nàng nhìn thấy Khương Lê cúi đầu nhìn về phía người trên mặt đất, theo bản năng cũng theo ánh mắt Khương Lê nhìn lại, thấy Hương Xảo đang quỳ trên đất, nhìn qua giống như sắp gục xuống tới nơi.

 

Hương Xảo đang phát run.

 

Khương Lê ngồi xổm người xuống, đưa tay đỡ Hương Xảo đây, ánh mắt của nàng nhìn về phía Hương Xảo vừa thân thiết lại ôn nhu, ngữ khí vẫn hiền hoà như trước.

 

Nàng nói: "Hương Xảo, là ngươi đem đồ trang sức của ta trộm đi đi ư?"

 

"Không, không phải." Hương Xảo một mực chắc chắn, "Nô tỳ không có làm chuyện này."

 

"Vậy thì chuyện này có chút kỳ lạ rồi." Khương Lê lại mang theo một chút khó hiểu lẩm bẩm: “Ngươi đã nói là tận mắt nhìn thấy ta dùng đao từng đao từng đao đ.â.m vào bộ trang sức hồng ngọc, nhưng bây giờ bộ trang sức kia rõ ràng đã bị người tráo đổi, ngươi trông thấy, không lẽ...... Là quỷ sao?"

 

Hai chữ cuối cùng, Khương Lê nói đặc biệt nhu hòa, Hương Xảo nghe vào trong tai, lại cảm thấy vô cùng âm u, quỷ khí dày đặc.

 

"Nhị tỷ, tỷ nói Hương Xảo lấy trộm đồ trang sức của tỷ, vậy tỷ có chứng cứ không?" Khương Ngọc Nga không cam lòng nói.

 

"Chứng cứ?" Khương Lê lại lần nữa đứng lên, đối với Quý Thục Nhiên cười nói: "Mẫu thân thân là chủ mẫu đại phòng, vậy mời mẫu thân bây giờ ngay lập tức phái người đi đến phòng của Hương Xảo tìm kiếm bộ trang sức hồng ngọc đã bị lạc mất kia, chư vị phu nhân tỷ muội đều ở nơi này, vừa lúc có thể làm chứng. Tránh sau khi Khương Lê tự chứng minh mình trong sạch, còn phải gánh tiếng xấu."

 

Các tân khách nghe vậy có chút chột dạ.

 

Lời này của Khương Lê, là đang chỉ trích mới vừa rồi bọn họ đứng một bên xem kịch, từ cho là mình cao thượng không thèm đếm xỉa, không nói lời nào đã nhận định Khương Lê là kẻ đầu têu.

 

Trên mặt Quý Thục Nhiên nở nụ cười, cắn chặt hàm răng, bà ta cũng không ngốc, hiểu được tất cả mọi chuyện hôm nay tính toán Khương Lê sẽ không có kết quả. Bà ta chỉ kinh ngạc Khương Lê ở trong tình huống như vậy mà có thể hậu phát chế nhân, một người ở trong Khương phủ không có nhân mạch cũng không có ngân lượng lại có bản sự xoay người. Nhưng bà ta sợ Khương Lê vẫn còn có hậu chiêu, theo bản năng lại nhìn về phía Hương Xảo.

 

Thời điểm nghe Khương Lê nói muốn mời người lục soát phòng, Hương Xảo lập tức nhẹ nhàng thở ra, Quý Thục Nhiên đều thu vào trong mắt, trong lòng nghĩ thoáng qua liền có tính toán. Hiểu được đại khái Khương Lê cũng sẽ không lục soát được cái gì, liền sai khiến mấy người, quả nhiên đi tới phòng Hương Xảo tìm kiếm.

 

Trong toàn bộ chính đình lại khôi phục sự yên tĩnh.

 

Rốt cục vào lúc này đầu óc của Khương Nguyên Bách cũng trở lại, cảm giác mình hình như đã làm sai điều gì. Hắn nhìn về phía Khương Lê, thấy nữ nhi còn lại của mình đứng cách Khương Ấu Dao không xa, Khương Ấu Dao quần áo tinh xảo, trâm cài đầu hoa mỹ, Khương Lê lại chỉ mặc tố y đơn giản, nếu không phải thấy rõ ràng phong thái của nàng, chỉ dựa vào cách ăn mặc, thật sự giống như là một nha hoàn không đáng chú ý.

 

Khương Nguyên Bách lập tức cảm thấy có chút không thoải mái.

 

Khương Nguyên Bách là người ưa sĩ diện, bao che khuyết điểm, cho dù chán ghét oán giận với Khương Lê, cũng không nguyện ý để Khương Lê ở trước mặt bao nhiêu tân khách làm cho Khương phủ mất sạch thể diện. Huống hồ là trong tình cảnh hiện tai, sự thật đã chứng minh chuyện về bộ trang sức có điểm kỳ quặc, Khương Nguyên Bách lại cảm thấy ngữ khí mới vừa rồi của mình đối Khương Lê có phải hơi quá nặng nề rồi không.

 

Trong lòng mọi người đang suy nghĩ gì, Khương Nguyên Bách hối hận, Quý Thục Nhiên cùng Khương Ấu Dao thất vọng, Khương Lê một chút cũng không có để ở trong lòng. Nàng đứng giữa đình, có chút hăng hái nhìn chằm chằm vào Hương Xảo đang cố gắng trấn định, đột nhiên có chút muốn cười.

 

Quý Thục Nhiên và Khương Ấu Dao có ý đồ gì, nàng đã sớm biết, nhưng mà, việc nàng phải làm, cũng không phải đơn giản tự chứng minh mình trong sạch như vậy.

 

Người vô hại đối với hổ, nhưng hổ lại có lòng làm tổn thương người. Người của Quý Thục Nhiên để lại trong Phương Phỉ Uyển, suy cho cùng vẫn là mầm tai hoạ, từ những trải nghiệm bi thảm ở kiếp trước nàng đã rút ra một bài học, phải cẩn thận đề phòng, mà nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc.

 

Chỉ chốc lát sau, người được phái đi lục soát gian phòng của Hương Xảo đã trở lại, Khương lão phu nhân cũng sai ma ma bên người cùng nhau tiến đến.

 

Trương ma ma mang người trở lại bên cạnh Khương lão phu nhân, nhìn thoáng qua Hương Xảo trên đất, nói: "Hồi lão phu nhân, từ trong phòng của Hương Xảo tìm thấy một bộ trang sức bằng hồng bảo ngọc, không có vết đao, nên là thật."

 

Thân thể của Hương Xảo mềm nhũn, lẩm bẩm nói: "Không có khả năng."

 

Khương Ấu Dao cũng sững sờ, Quý Thục Nhiên thấy Khương Lê cười rạng rỡ, nhất thời da đầu tê rần.

 

Quả nhiên, Trương ma ma do dự một chút, lại ở trước mặt các vị tân khách, nói: "Các nô tì còn ở trong phòng của Hương Xảo tìm được không ít đồ trang sức quý giá, tất cả đều là quà gặp mặt mà đích phu nhân đưa cho Nhị tiểu thư."

 

Khương Lê kinh ngạc chớp mắt một cái, lần đầu tiên trong thanh âm của nàng có hàm chứa tức giận, nhưng mà cẩn thận nghe, chút tức giận kia phảng phất còn mang theo mấy phần mỉa mai.

 

Nàng nói: "Nguyên do là Hương Xảo ham tài bảo, vu oan giá hoạ!"

 

Loading...