Trọng Sinh Chi Khương Lê - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-06-18 18:51:28
Lượt xem: 277
Không biết có phải vì bị Khương lão phu nhân nhắc nhở qua một lần hay không, khi Khương Lê lần nữa lựa chọn nha hoàn, Quý Thục Nhiên cũng không nói một lời. Toàn bộ quá trình chọn lựa nha hoàn cho Khương Lê do đích thân hai nha hoàn của Khương lão phu nhân là Trân Châu và Phỉ Thúy đồng hành. Đương nhiên, Khương Lê hiểu rõ, bản thân chọn thêm mấy đứa nha hoàn nào, nói vậy Quý Thục Nhiên cũng sẽ mau chóng biết được.
Chỉ là, Phương Phỉ uyển được thay m.á.u qua một lần, Quý Thục Nhiên tạm thời không có biện pháp để nhúng tay vào.
Những ngày qua, Khương phủ tạm thời bình an vô sự.
Trong Thục Tú viên, Khương Nguyên Bách vừa hạ triều đã nhíu chặt lông mày, tùy ý để Quý Thục Nhiên thay ông cởi bỏ ngoại bào.
Khương Nguyên Bách tuy là thủ phụ đương triều, nhưng so với đồng liêu mà nói thì hậu viện của ông cũng sạch sẽ và thanh tịnh hơn rất nhiều. Ngày trước khi Diệp Trân Trân còn sống, thì ông chỉ có hai nha hoàn thông phòng do Khương lão phu nhân đưa tới. Sau đó một trong hai thông phòng có thai, được nâng lên làm thϊếp thất. Sau này Diệp Trân Trân bệnh chết, vị thϊếp thất kia lại bởi vì nữ nhi ch.ết non mà ưu tư quá độ nên cũng ch.ết sớm. Sau khi Quý Thục Nhiên vào cửa, đại phòng Khương gia cũng chỉ có một vị thông phòng.
Vị thông phòng kia ngày trước là nha hoàn thϊếp thân của Khương lão phu nhân, tính tình ổn trọng không tranh không đoạt, ở Khương phủ giống như một vật trang trí. Sau khi Quý Thục Nhiên vào cửa, đã chủ động đề nghị nâng vị thông phòng kia lên làm Triệu di nương. Triệu di nương vẫn luôn không con không cái, sau khi Quý Thục Nhiên vào cửa liền chủ động toàn tâm toàn ý hầu hạ Quý Thục Nhiên, càng giống như một hạ nhân.
Cho nên toàn bộ đại phòng, địa vị của Quý Thục Nhiên là không thể lay động.
Tuy rằng lúc trước Khương lão phu nhân cũng có kín đáo phê bình con nối dòng của Khương Nguyên Bách đơn bạc, nhưng khi Khương Lê tám tuổi đẩy ngã Quý Thục Nhiên hại Quý Thục Nhiên sinh non, Quý Thục Nhiên không những không so đo mà còn thay Khương Lê cầu tình, khiến Khương lão phu nhân cũng cảm thấy có lỗi đối với Quý Thục Nhiên. Sau này Quý Thục Nhiên lại có Khương Bính Cát, Khương lão phu nhân cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Dù sao thì Khương Nguyên Bách thân là thủ phụ đương triều, trong triều còn có rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào mỗi lời nói cử động của Khương Nguyên Bách, con nối dõi nơi hậu viện đông đảo cũng có nghĩa là người đông phức tạp, có nhiều cơ thϊếp chưa chắc là chuyện tốt. Chỉ cần đại phòng có một vị nam đinh, còn lại không cần gì hơn.
Quý Thục Nhiên sống dưới sự cam chịu của Khương lão phu nhân cùng sự sủng ái của Khương Nguyên Bách có thể nói là như cá gặp nước. Một đôi nhi nữ của bản thân cũng vô cùng được sủng ái. Nhiều năm như vậy, trong nhóm chị em dâu, Dương thị thì không cần phải nói, ngay cả Lư thị cũng phải thấp hơn bà ta một cái đầu.
Nhưng hết thảy đều bị phá hỏng bởi việc Khương Lê hồi phủ. Khương Lê hồi phủ chưa đầy một tháng, Quý Thục Nhiên liền liên tiếp chịu thiệt mấy lần, lúc này đây, thậm chí ngay cả Khương lão phu nhân luôn đối đãi khoan dung với bà ta cũng nóng giận, trong lòng Quý Thục Nhiên, không thể không bực bội.
Quý Thục Nhiên thay Khương Nguyên Bách cất gọn ngoại bào, rót một chén trà lạnh đưa vào tay Khương Nguyên Bách, ôn nhu hỏi: “Lão gia sao lại mặt ủ mày chau như vậy, là có tâm sự sao?”
Khương Nguyên Bách giương mắt nhìn về phía bà ta.
Mặt mày Quý Thục Nhiên vô cùng tinh xảo, khác với vẻ đơn thuần mềm mại của Diệp Trân Trân, Quý Thục Nhiên càng giống như tiểu thư thanh tú được dòng dõi thư hương dạy dỗ ra, mỗi tiếng nói cử động đều đẹp như tranh vẽ. Ánh mắt Khương Nguyên Bách quét về ngón tay của Quý Thục Nhiên, trên ngón tay mềm mại trơn nhẵn có một chút vết thương. Trong chiếc sọt cạnh bàn còn có kim chỉ đang may chưa xong.
Quý Thục Nhiên đang làm xiêm y cho ông.
Trong lòng Khương Nguyên Bách mềm nhũn, sự bất mãn mấy ngày nay đối với Quý Thục Nhiên liền tan thành mây khói vào giờ phút này. Ông kéo tay Quý Thục Nhiên qua, trách nói: “Sao lại làm mình bị thương rồi? Những chuyện này để hạ nhân tới làm là được.”
Quý Thục Nhiên cười nói: “Lão gia quên rồi, y vật thϊếp thân của lão gia, thϊếp thân chưa bao giờ để người khác làm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-40.html.]
Khương Nguyên Bách nhìn bà, Quý Thục Nhiên nhẹ nhàng mà cười, nghĩ đến bản thân mấy ngày nay bởi vì chuyện xảy ra ở kễ cập kê mà lạnh nhạt với Quý Thục Nhiên, trong lòng Khương Nguyên Bách không khỏi cảm thấy áy náy. Liền nói: “Vất vả cho nàng.”
“Thϊếp thân không vất vả, lão gia mới là thật sự vất vả.” Quý Thục Nhiên nói.
Khương Nguyên Bách có chút cảm khái. Ông có hai người thê tử, thê tử đầu tiên Diệp Trân Trân không phải do ông chọn, mà là Khương lão phu nhân vì ông mà lựa chọn. Khi đó ông ở trong triều ngày một đi lên, trong triều gây thù chuốc oán không ít, Khương lão phu nhân cho rằng hắn tốt nhất nên ẩn giấu tài năng, cưới một nữ tử xuất thân gia đình không hiển hách. Diệp gia gia tài bạc triệu, quan hệ cũng nhiều, đứng đầu, nhưng mà vì không phải quan gia, sẽ không khiến người ghen ghét.
Khương Nguyên Bách thuận theo ý mẫu thân, cưới Diệp Trân Trân. Diệp Trân Trân thiên chân hoạt bát, không hiểu được đau khổ thế gian, tuy rằng không thể vì ông mà phân ưu, nhưng hai người ở chung cũng coi như hòa hợp.
Sau đó Diệp Trân Trân đã chế.t, Khương Nguyên Bách ở một lần dạ yến nhìn trúng nữ nhi của phó đô ngự sử Quý Thục Nhiên. Khi đó Quý Thục Nhiên ở dạ yến đàn một khúc kinh người, tú lệ yểu điệu, một kích liền đánh trúng trái tim Khương Nguyên Bách.
Nếu nói Diệp Trân Trân là phu nhân nghe theo ý của Khương lão phu nhân mà chọn, vậy Quý Thục Nhiên chính là phu nhân do bản thân Khương Nguyên Bách nhìn trúng, vô luận là sự yêu thích hay ưu ái trong lòng ông, đều hướng về Quý Thục Nhiên nhiều hơn một chút. Mặc dù Quý Thục Nhiên phạm sai lầm, Khương Nguyên Bách cũng có thể tha thứ cho bà rất nhanh, huống hồ, nhiều năm như vậy, Quý Thục Nhiên đều quản lý đại phòng vô cùng thỏa đáng.
Khương Nguyên Bách thở dài: “Hôm nay sau khi bãi triều, Thừa Đức lang Liễu Nguyên Phong có nói với ta mấy câu.”
Tay cầm chén trà của Quý Thục Nhiên trở nên căng thẳng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, dò xét hỏi: “Liễu đại nhân? Liễu đại nhân ngày thường cũng không có lui tới với lão gia, đây là có chuyện gì?”
“Ngày trước khi Diệp thị còn sống, phu nhân của Liễu Nguyên Phong có giao hảo với Diệp thị, còn thường xuyên lui tới. Liễu Nguyên Phong là vì chuyện của Lê nhi mà tới.” Khương Nguyên Bách nói: “Liễu Nguyên Phong nhắc nhở ta, Lê nhi hồi kinh, hẳn là nên chọn một người phu tử cho nàng, dạy nàng biết chữ.”
Khương Nguyên Bách nghĩ đến đây, không khỏi đau đầu. Lúc trước Khương Lê phạm phải sai lầm lớn bị đuổi tới am ni cô, ngẩn ngơ trong đó cũng đã tám năm, vừa lúc là thời cơ tốt nhất để học vỡ lòng. Hiện giờ thời gian đã qua lâu như vậy, Khương Lê ở am ni cô tất nhiên không có tiên sinh nào dạy nàng biết chữ đọc sách.
Ông là thủ tịch đại học sĩ, là ân sư của hoàng đế, là đương triều thủ phụ, học vấn uyên bác, nhưng đích nữ của ông lại là người mù chữ, nói ra chẳng phải khiến người ta cười đến rụng răng.
Liễu Nguyên Phong tuy rằng nói mấy câu không được dễ nghe, nhưng ngẫm nghĩ lại cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Khương Nguyên Bách liền suy nghĩ, tìm một sư phụ tới dạy Khương Lê chút công khóa.
Nghe vậy, Quý Thục Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Thϊếp còn cho là chuyện gì, nguyên lai là như thế. Lão gia cũng không cần nóng vội, thế nhân tuy rằng tôn trọng tài hoa, nhưng chung quy khoan dung một ít đối với nữ tử. Lê nhi hiện giờ tuổi không nhỏ, nếu như bắt đầu học tập, chỉ sợ cũng học không được bao nhiêu. Không bằng mời sư phụ dạy cầm kỳ thư họa, mỗi thứ thêm một chút, chỉ cần có thể mỗi thứ biết chút mà thôi, cứ như vậy, ngày sau Lê nhi bàn chuyện hôn sự, phu gia cũng sẽ coi trọng mặt mũi nàng.”
“Nàng nói có lý.” Khương Nguyên Bách nói: “Bất quá, mỗi thứ chỉ học được một chút da lông, nữ nhi Khương gia ta sao có thể như vậy……”
“Lão gia!” Quý Thục Nhiên cười nói: “Mọi việc đều không thể tuyệt đối vô khuyết, Lê nhi lúc trước không biết chữ, nếu như ngài một mặt nghiêm khắc, yêu cầu quá cao, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.”
Cẩn thận suy xét trong chốc lát, Khương Nguyên Bách gật đầu nói: “Vậy cứ làm như thế đi.”