Trọng Sinh Chi Khương Lê - 115 (8)
Cập nhật lúc: 2024-08-04 18:32:47
Lượt xem: 46
"Ngươi!" Mạc Văn Hiên cứng họng không nói nên lời.
Đúng lúc này, một giọng nói run rẩy vang lên: "Văn Hiên."
Hai người quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, mẫu thân của Mạc Văn Hiên, vị lão phu nhân mù lòa này, chống gậy từng bước mò mẫm đi tới. Có lẽ bà đã nghe thấy tiếng hai người tranh cãi, cuối cùng không nhịn được mà đi tới. Có thể tưởng tượng, cuộc tranh cãi vừa rồi đã lọt vào tai bà.
Lão phu nhân hỏi: "Văn Hiên, vị công tử này nói có thật không, ngài Tiết huyện thừa đã bị bắt giam rồi sao?"
Mạc Văn Hiên ấp úng không đáp được, lão phu nhân mù lòa, chẳng thể nào ra khỏi nhà, đâu hay biết Đồng Hương đã đổi thay đến chóng mặt. Hắn cũng chẳng nói với mẫu thân, bởi tính măux thân hắn thế nào hắn rõ lắm, hễ biết chuyện này ắt sẽ lên tiếng bênh vực Tiết huyện lệnh.
Nhưng hắn không nỡ để mẫu thân mình lâm vào cảnh nguy nan.
"Văn Hiên." Giọng lão phu nhân nghiêm nghị hẳn.
"Thưa mẫu thân, đúng là vậy." Mạc Văn Hiên bất đắc dĩ đáp, "Đã hơn nửa năm rồi. Tiết đại nhân bị bắt giam vì tội tham ô ngân lượng cứu trợ, chẳng mấy chốc sẽ bị xử trảm."
"Lời nói bậy bạ!" Lão phu nhân bất ngờ đưa gậy ra, dộng mạnh xuống đất, rõ là giận lắm. Bà nói: "Dân Đồng Hương ai chẳng biết Tiết huyện lệnh là người thế nào. Không có ông ấy thì Đồng Hương ngày nay đâu có được như thế này. Văn Hiên, con mau nói với vị tiểu ca đây rằng con bằng lòng làm nhân chứng. Làm người không thể vong ân bội nghĩa, nếu chúng ta không đứng ra thì có khác gì lũ gian tà kia? Đó chẳng phải là tiếp tay cho kẻ ác hay sao!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/115-8.html.]
"Nhưng nương à..."
“Ta biết con đang sợ điều gì. Ta đã sống đủ lâu rồi, không còn sợ c.h.ế.t nữa! Nếu con không sợ, hãy đứng ra ngoài. Nếu có kẻ nào dám hãm hại con, ta sẽ cùng con gánh vác. Bao nhiêu năm qua, chúng ta đã cùng nhau vượt qua mọi gian khó, còn sợ gì cái chết? Làm người, quan trọng nhất là phải có cốt cách. Nếu con sợ, hãy tìm nơi nào đó ẩn náu, ta và vị tiểu huynh đệ này sẽ ra ngoài làm chứng, tuyệt đối không liên lụy đến con!"
"Nương, người nói gì vậy? Con sao có thể để người một mình đối mặt hiểm nguy?" Mạc Văn Hiên cuống quýt dậm chân, nhìn Diệp Minh Dục rồi nói: "Vị huynh đài này, xin hãy tìm nơi nào đó cất giấu mẫu thân ta. Ta sẽ cùng huynh ra ngoài làm chứng. Mẫu thân ta nói đúng, làm người không thể vong ân bội nghĩa. Tên gian tặc Phùng Dụ Đường kia, sớm muộn gì cũng phải đền tội. Lần này, ta sẽ là người tiễn hắn xuống địa ngục!"
Diệp Minh Dục vốn đã định từ bỏ. Gã thư sinh tên Mạc Văn Hiên này rụt rè nhút nhát, mà hắn lại chẳng kiên nhẫn dây dưa với đám văn nhân. Có lẽ Khương Lê còn có thể dùng lời lẽ khéo léo khuyên nhủ, còn hắn thì chịu thua. Ngay cả khi đã nói rõ về sự giúp đỡ của Tiết Hoài Viễn, Mạc Văn Hiên vẫn không mảy may động lòng, xem ra là không còn cách nào khác. Ai ngờ vào phút cuối cùng, lại có bước ngoặt, mẫu thân của Mạc Văn Hiên xuất hiện, thay đổi quyết định của nam tử mình.
Nhìn hai người họ, Diệp Minh Dục bỗng dâng lên một nỗi cảm khái. Hắn đang độ tráng niên, từ nhỏ đã gan dạ, làm việc thường không suy nghĩ hậu quả. Nhưng nhiều người có gia đình, có ràng buộc, dũng khí đâu phải dễ dàng mà có được. Hèn chi Khương Lê từng nói, bước cuối cùng là khó khăn nhất, bởi lòng người khó đoán, lại có quá nhiều trói buộc.
Nhưng cuối cùng cũng có một người dám đứng ra, đúng không?
Năm trăm sáu mươi tám hộ, một hộ đã đứng ra, chắc chắn sẽ có hộ thứ hai, thứ ba... Nhân tính có ác, cũng có thiện.
Diệp Minh Dục vỗ vai Mạc Văn Hiên, giọng thô kệch nói: "Tiểu tử, đừng có bày ra vẻ anh hùng hy sinh, Phùng Dụ Đường chỉ là con hổ giấy, chẳng đáng nhắc tới. Hơn nữa, hắn ở Đồng Hương…”