Trọng Sinh Chi Khương Lê - 111
Cập nhật lúc: 2024-08-04 18:24:23
Lượt xem: 49
Sau khi biết được từ bà lão câm rằng những thuộc hạ cũ của Tiết Hoài Viễn đã bị đày tới Đông Sơn, Diệp Minh Dục sai người đưa bà lão về. Đúng như Khương Lê dự đoán, vì bà lão đã cao tuổi, người ngoài lại nghĩ bà không nói được nên Phùng Dụ Đường không hề đề phòng. Nhờ vậy, người của Diệp Minh Dục đã đưa bà lão về mà không bị ai phát hiện. Trong phòng, Khương Lê và Diệp Minh Dục vẫn ngồi đối diện nhau. Dù đã đêm khuya, cả hai đều không có chút buồn ngủ nào. Diệp Minh Dục nhìn Khương Lê, nói: "A Lê, việc này không hề đơn giản." Tuy ngay từ đầu Diệp Minh Dục đã biết vụ án Tiết gia không hề tầm thường, xét cho cùng, đây là việc minh oan cho một tội thần. Mà hễ cứ minh oan, trả lại sự trong sạch cho người bị hàm oan thì chắc chắn sẽ động chạm đến lợi ích của một số kẻ khác. Viên huyện thừa Phùng Dụ Đường ở Đồng Hương này rõ ràng không phải hạng người tốt lành gì, nên những việc Khương Lê muốn làm tất nhiên sẽ chẳng dễ dàng
Lời của bà lão câm khiến Diệp Minh Dục không khỏi kinh ngạc. Phùng Dụ Đường lại dám ngang nhiên biến những quan sai thành nô lệ, tùy ý định đoạt sinh tử của người khác, quả thật là vô cùng hung ác, ngạo mạn. Nếu nói phía sau không có kẻ quyền thế chống lưng, Diệp Minh Dục tuyệt đối không tin. Dù Khương Nguyên Bách là tể tướng, nhưng quyền thần Bắc Yến đâu chỉ có một mình ông ta.
Diệp Minh Dục nghĩ rằng mình đã không dám xem thường mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng không ngờ vẫn đánh giá thấp.
Khương Lê nhìn Diệp Minh Dục, thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng, biết trong lòng hắn đang lo lắng điều gì, bèn nói: "Con biết, cữu cữu, nhưng con không định bỏ cuộc."
Câu nói này của Khương Lê không nằm ngoài dự đoán của Diệp Minh Dục. Nàng đã tốn nhiều công sức như vậy, thậm chí không ngại đối đầu với Phùng Dụ Đường, nếu dễ dàng bỏ cuộc thì đâu còn là Khương Lê nữa. Hơn nữa, Diệp Minh Dục cho rằng Khương Lê hiểu rõ sự việc này hơn hắn nhiều.
Hắn chỉ là một kẻ thô kệch chốn giang hồ, không được thông minh như Diệp Đại và Diệp Nhị, chẳng nghĩ ra được kế sách nào giúp Khương Lê, chỉ biết làm theo lời nàng dặn, trong khả năng của mình, hết sức giúp đỡ nàng.
Vì vậy, Diệp Minh Dục chỉ thoáng do dự rồi sảng khoái nói: "Nếu đã như vậy, A Lê, ta cũng không khuyên con nữa. Tiếp theo con muốn làm gì, cứ nói, ta sẽ cùng con."
Lời này khiến trong lòng Khương Lê dâng lên một cảm giác ấm áp, nàng nói: "Tuy bà lão câm nói những người đó hiện đang ở Đông Sơn, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, không biết Phùng Dụ Đường bọn họ có chuyển những người đó đi hay không, hoặc là họ còn sống hay không." Khương Lê dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Lời bà lão câm nói, cữu cữu cũng nghe thấy rồi. Cuộc sống trong khu mỏ rất khó khăn, Phùng Dụ Đường lại cố tình hành hạ họ, người bình thường không biết có thể chịu đựng được bao lâu."
"Con nói cũng có lý," Diệp Minh Dục đáp, "Ta sẽ đích thân dẫn người đến Đông Sơn xem tình hình của họ ra sao. Đồng Hương không lớn, đi suốt đêm đến Đông Sơn chắc cũng không khó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/111.html.]
Khương Lê nói tiếp: "Không chỉ vậy, nếu họ thật sự ở Đông Sơn, Phùng Dụ Đường nhất định đã bố trí người giám sát ở khu mỏ. Người của cữu cữu phải xem rõ số lượng của chúng, có thể tránh mặt được hay không, không làm chúng kinh động. Nếu bắt buộc phải kinh động, thì phải khống chế được toàn bộ chúng trong thời gian ngắn, tránh để chúng báo tin cho Phùng Dụ Đường, đợi viện binh đến thì chúng ta khó mà hành động được."
Diệp Minh Dục cười lớn: "Yên tâm đi, những việc như đe dọa người khác ta đã quá quen thuộc rồi."
Khương Lê gật đầu: "Không biết ngày mai cữu cữu có thể cho con câu trả lời không?"
"Nhanh như vậy sao?" Diệp Minh Dục ngạc nhiên.
"Không phải con muốn làm khó cữu cữu đâu." Khương Lê áy náy nói, "Chỉ là thời gian không còn nhiều nữa, bảy ngày sau Tiết huyện thừa sẽ bị hành hình. Nếu trong bảy ngày không tìm được đủ bằng chứng để hoãn vụ hành hình, mọi cố gắng của chúng ta đều trở nên vô nghĩa."
Diệp Minh Dục thở dài, biết Khương Lê nói đúng. Nếu Tiết Hoài Viễn c.h.ế.t đi, mọi việc khác cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Hắn nói: "Được, ta sẽ cố gắng hết sức. A Lê, khi ta đi vắng, con hãy ở trong phủ đợi ta và cẩn thận nhé."
Khương Lê đáp: "Vâng." Nàng lấy từ trong tay áo ra một tấm bản đồ Đồng Hương đã vẽ trước đó, đưa cho Diệp Minh Dục và nói: "Đây là bản đồ Đồng Hương con vẽ dựa theo lời người khác kể, cữu cữu cầm lấy. Khi cần có thể dùng đến. Bản đồ Đông Sơn con cũng vẽ được, nhưng phải cho con một nén hương."
Diệp Minh Dục nhận lấy tấm bản đồ, thấy trên đó chi chít những đường nét và ghi chú tỉ mỉ, không khỏi ngỡ ngàng. Khương Lê nói đây là bản đồ nàng vẽ dựa theo lời kể của người khác về Đồng Hương, nhưng Diệp Minh Dục từng theo thương nhân đi khắp nơi nên biết rõ, loại bản đồ này nếu không phải người cực kỳ quen thuộc với địa hình thì không thể nào vẽ chi tiết đến vậy.
Tuy nhiên, hắn không nói gì thêm, chỉ cười lớn: "Tốt lắm, có tấm bản đồ này, xem như công việc của chúng ta đã nhẹ nhàng đi một nửa. A Lê, vậy phần còn lại giao cho con, ta đi dặn dò huynh đệ một chút."
Diệp Minh Dục đi ra ngoài dặn dò thuộc hạ, Khương Lê nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng vừa áy náy vừa cảm động. Diệp Minh Dục rõ ràng biết nhiều điểm đáng ngờ, nhưng vì nàng, hắn không hỏi gì cả, vẫn dành cho nàng sự tin tưởng tuyệt đối. Sự tin tưởng này vô cùng quý giá, nàng sẽ mãi khắc ghi trong lòng. Từ khi đến Đồng Hương, Diệp Minh Dục luôn ở bên cạnh giúp đỡ nàng, đêm nay lại phải lên đường ngay, không được nghỉ ngơi chút nào. Khương Lê không muốn hắn phải vất vả như vậy, nhưng đầu bên kia lại là phụ thân nàng.