Trọng Sinh Chi Khương Lê - 108 (3)
Cập nhật lúc: 2024-07-25 15:56:44
Lượt xem: 79
Không ngờ hôm nay lại gặp lại Phùng Dụ Đường ở đây, mà gã quả nhiên đã thực hiện được lời nói năm xưa, ngồi lên vị trí của Tiết Hoài Viễn, còn đem người nhốt vào đại lao!
Trái tim Khương Lê trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, khó trách, khó trách lại là gã, để một kẻ vốn dĩ đối với phụ thân Tiết Phương Phỉ tâm hoài oán hận ngồi lên vị trí này, không cần Vĩnh Ninh nhắc nhở, Phùng Dụ Đường cũng sẽ càng thêm gấp bội tra tấn Tiết Hoài Viễn, nghĩ hết mọi cách để người sống không bằng chết.
Phùng Dụ Đường thấy Diệp Minh Dục chắn Khương Lê phía sau, ánh mắt có chút thất vọng, khẽ ho một tiếng, quát: "Người tới là ai? Các ngươi ở Đồng Hương gây rối, vì chuyện gì?"
Khương Lê nghiêng người, bước qua Diệp Minh Dục, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Phùng Dụ Đường.
Thuở xưa, Tiết Hoài Viễn ghét cay ghét đắng Phùng Dụ Đường vì bản tính tham lam vô độ của hắn. Còn Khương Lê, nàng chán ghét Phùng Dụ Đường là từ khi còn mang tên Tiết Phương Phi. Hồi đó, mỗi lần đến tìm phụ thân mà gặp Phùng Dụ Đường, y đều nhìn nàng bằng ánh mắt ướt át, nhớp nháp, như thể nàng là con mồi của y. Nàng ghê tởm ánh mắt ấy vô cùng, chỉ còn biết tránh xa.
Bao năm trôi qua, Phùng Dụ Đường nay đã là huyện thừa, nhưng tính nết vẫn chẳng thay đổi. "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng", hắn vẫn cứ hống hách như xưa. Song lần này, nàng sẽ chẳng tránh xa nữa, mà nhất định phải lột da hắn mới hả dạ.
Khương Lê mỉm cười: "Chúng ta không gây rối. Chúng ta chỉ đến để gặp đại nhân mà thôi."
Giọng nói nàng nhỏ nhẹ, dịu dàng hơn Diệp Minh Dục rất nhiều, lại thêm dung mạo thanh nhã, khiến Phùng Dụ Đường nhìn mà ánh mắt dâm đãng. Hắn cố kìm nén ngữ khí, nhưng vẫn không giấu được vẻ tự đắc, vênh váo: "Ồ? Vậy các người tìm ta có việc gì?"
Nhìn qua là biết mấy người này không phải dân Đồng Hương, vậy mà lại lặn lội đến đây dò hỏi chuyện của Tiết Hoài Viễn. Hắn vốn đã được dặn dò cẩn thận, không dám xem thường. Nay lại nghe thuộc hạ báo rằng, mấy người này hình như không phải người thường, còn cố ý đến tìm hắn. Phùng Dụ Đường tuy làm quan chưa lâu, nhưng cũng hiểu được vài mánh khóe. Hắn thăm dò bằng mấy câu đối đáp qua lại, nhưng kết quả chẳng những không moi được tin tức gì, mà còn khiến hắn thêm phần hoang mang.
Khương Lê nhìn nàng ta, khẽ mở đôi môi đỏ, thốt ra một câu: "Chúng ta đến gặp Phùng đại nhân, là vì muốn làm rõ nguyên nhân vì sao nguyên huyện thừa Đồng Hương là Tiết Hoài Viễn lại bị tống giam."
Lời vừa dứt, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Diệp Minh Dục và mọi người đều không hiểu, trên đường đi chẳng ai nhắc đến tên họ của vị đại nhân này, sao Khương Lê vừa đến đã biết gọi "Phùng đại nhân"? Nàng biết từ khi nào? Hay đã nghe nói từ trước?
Phùng Dụ Đường thì chấn kinh bởi Khương Lê dám hỏi thẳng vấn đề này trước mặt hắn!
Hiện tại ở Đồng Hương chẳng còn ai dám hỏi đến chuyện này nữa. Trước đó, khi bị quan binh đưa đến, Khương Lê nói nàng dò hỏi chuyện Tiết gia là để được gặp hắn. Vậy mà giờ đây, khi đã gặp được hắn, nàng lại nói đến gặp hắn là để hỏi chuyện Tiết gia.
Nàng ta đang đùa bỡn bọn họ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/108-3.html.]
Lòng Phùng Dụ Đường bỗng dấy lên cơn thịnh nộ và nhục nhã vì bị đùa giỡn, quát lớn: “Dám trước mặt bản quan mà hỏi tội Tiết gia, bản quan xem các ngươi chính là đồng mưu với Tiết gia, người đâu, bắt hết đồng đảng Tiết gia cho bản quan!”
Quân lính bốn phía lập tức xông lên bắt người.
Diệp Minh Dục rút đao ra, cao giọng nói: “Ai dám nhúc nhích một cái, lão tử c.h.é.m nát đầu hắn!”
Diệp Minh Dục vẫn có chút tài hù dọa người, một tiếng gầm đầy uy lực, suýt khiến Phùng Dụ Đường ngã ngựa. Hắn sửa lại mũ mão xộc xệch, tức giận nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau ra tay?!”
Đúng lúc này, Khương Lê bỗng khẽ cười lên.
Trong lúc nguy hiểm như vậy, mỹ nhân khẽ cười, tựa như trong vực sâu đầy ánh đao, nở ra một đóa hải đường màu sẫm, kiều diễm xen lẫn hung ác, kinh diễm hòa cùng ánh sáng lạnh lẽo.
Mọi người không khỏi nhìn nàng.
Phùng Dụ Đường càng nhìn đến ngây người, l.i.ế.m môi một cái.
Đồng Hương không phải là không có mỹ nhân, nhưng đều là những mỹ nhân tầm thường. Trước kia có một Tiết Phương Phỉ, đã được coi là cực phẩm trong số các cực phẩm, chỉ là hắn chưa nghĩ ra cách để có được, thì đã bị Tiết Hoài Viễn ngăn cản mất rồi. Sau đó Tiết Phương Phỉ gả xa đến Yên Kinh, hắn còn tiếc nuối mãi. Nếu như Tiết Phương Phỉ bây giờ còn sống, hắn nhất định phải đưa về phủ mình, ngày ngày tiêu hồn.
Khương Lê nhìn thấy ánh mắt phiêu diêu của Phùng Dụ Đường, liền biết hắn đang toan tính điều gì. Kìm nén sự chán ghét trong lòng, nàng lại nở một nụ cười, nói: “Phùng đại nhân, ta là Khương Lê.”
Phùng Dụ Đường nhìn nàng: “Khương Lê gì cơ?”
“Ý ta là,” Khương Lê chậm rãi nói: “Tên của ta là Khương Lê.”
Khương Lê? Phùng Dụ Đường suy nghĩ trong đầu một lượt, Đồng Hương không lớn, đa phần người Đồng Hương hắn đều gọi được tên. Cho dù không gọi được tên, cũng đều nhìn quen mắt. Mà Khương Lê tuyệt đối không phải người Đồng Hương, bởi vì một nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu là người Đồng Hương, hắn đã không thể bỏ qua ngay từ đầu.
Lúc này, Phùng Dụ Đường ngược lại yên tâm hơn, tuy rằng tên to con kia trông có vẻ hung dữ, nhưng hai nắm đ.ấ.m khó địch lại bốn bàn tay, sớm muộn gì cũng không thoát khỏi nha môn này. Tiểu mỹ nhân này trông có vẻ rất thú vị, chi bằng giữ lại từ từ thưởng thức, còn bây giờ, cứ xem như một trò vui, chơi đùa với nàng cũng tốt.