Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Chi Khương Lê - 105 (4)

Cập nhật lúc: 2024-07-20 16:21:38
Lượt xem: 39

Khương Lê gượng cười. Nếu nàng biết chuyện này trước khi gặp Quỳnh Chi, chắc chắn sẽ rất vui mừng cho Diệp gia. Nhưng giờ đây, lòng nàng tràn ngập lo lắng về tung tích của Tiết Hoài Viễn ở Đồng Hương, chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến chuyện dệt vải của Diệp gia nữa.

"Chúc mừng cữu cữu." Khương Lê nói: "Nếu thành công, người có công lớn nhất phải là cữu cữu mới đúng. Nếu cữu cữu không tìm được số lông công đó thì con cũng chẳng nghĩ ra cách này."

Nghe vậy, Diệp Minh Dục cười lớn: "Ta thích điểm này ở A Lê, không nhận công! Yên tâm đi, đại ca và nhị ca lúc nãy ở xưởng dệt đã khen ta rồi. Họ còn nói nếu lần này thành công, sau này sẽ cho ta một đội buôn có võ công hộ tống, để ta đi nhiều nơi hơn, thấy thứ gì quý hiếm thì mua về. Ta đang nghĩ hay là cho thằng Như Phong đi cùng, nó có đầu óc kinh doanh, đi với ta chắc sẽ thu được nhiều thứ hơn. Vả lại, nam nhân là phải đi đây đi đó cho mở mang tầm mắt, cứ ru rú ở Tương Dương mãi thì chẳng làm nên trò trống gì."

Khương Lê cười gượng, lơ đãng nói: "Vậy cũng tốt.”

"A Lê, con là người Yên Kinh, lại vừa đỗ đầu kỳ thi khảo, chắc hẳn rất uyên bác. Ta đang nghĩ, nếu vải dệt từ lông công thành công, nên đặt tên gì cho hay? Giống như Cổ Hương đoạn ấy, vừa nghe đã thấy sang trọng mà không tầm thường, con có đề nghị gì không?"

Diệp Minh Dục ngày thường không quan tâm đến việc kinh doanh của Diệp gia, không biết có phải vì lần này có công tìm ra lông công nên ông khá tự hào, mà lại để ý đến cả những chuyện nhỏ nhặt này. Thậm chí còn khiêm tốn hỏi ý kiến Khương Lê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chi-khuong-le/105-4.html.]

Ngày thường, Khương Lê rất vui vẻ trò chuyện với Diệp Minh Dục về những chuyện nhỏ nhặt như thế này, để kéo gần quan hệ với Diệp gia. Nhưng sau khi gặp Quỳnh Chi, Khương Lê biết rằng, mỗi giây phút trôi qua đều là cơ hội. Thời gian càng lâu thì càng bất lợi cho Tiết Hoài Viễn.

Càng không phải là đứa con có thể trơ mắt nhìn phụ thân chịu khổ trong ngục.

"Cữu cữu, con có việc muốn nhờ." Khương Lê ngắt lời Diệp Minh Dục.

Diệp Minh Duật ngẩn người, thấy cháu gái hiếm khi nghiêm túc như vậy, hắn cũng bất giác ngồi thẳng dậy, hỏi: "Chuyện gì thế?"

Khương Lê hít một hơi thật sâu: "Con muốn đến Đồng Hương."

 

Loading...