Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
“Đúng vậy, ta cũng thấy rất trùng hợp. Vừa hay phủ Tĩnh Công chúa lại có ong, càng trùng hợp hơn, những con ong đó chỉ đuổi theo mỗi Đại tỷ.”
Hạ Trì Uyển chớp chớp đôi mắt vô tội, nhìn Thu di nương.
Nếu Hạ Trì Uyển không nói thì thôi, nhưng vừa mở miệng giải thích, lời giải thích ấy lại càng khiến người ta tức giận.
Ý nàng là, đến cả ông trời cũng không ưa nổi Hạ Phù Dung, nên mới sai ong đến dạy dỗ nàng ta sao?
“Đủ rồi, Thu thị, đừng đoán mò nữa!”
Hạ Bá Nhiên đã bắt đầu thấy phiền, không thích Thu di nương cứ mãi quanh quẩn với vấn đề này.
Thực ra ban đầu, Hạ Bá Nhiên cũng từng nghi ngờ. Ba nữ nhi đi cùng, chỉ có một mình Hạ Trì Uyển bình yên trở về, nhìn qua thì chuyện Hạ Phù Dung và Hạ Mạc Linh xui xẻo, Hạ Trì Uyển đúng là đối tượng đáng nghi nhất.
Nhưng nếu là người làm việc mờ ám, sao lại để dấu vết rõ ràng như thế, chẳng khác nào sợ người khác không nghi ngờ mình.
Quan trọng hơn, đây là lần đầu tiên ba nữ nhi của ông đến phủ Tĩnh Công chúa.
Nếu nói Hạ Trì Uyển cố ý tính kế Hạ Phù Dung, thật sự không hợp lý.
Chỉ sợ, ngay cả Tĩnh Công chúa cũng không biết trong phủ có ong vàng, thì Hạ Trì Uyển làm sao có thể biết?
“Việc phủ Trịnh công chúa có ong vàng, chỉ sợ là một chuyện ngoài ý muốn thôi. Phù Nhi, y phục của con hôm nay có gì đặc biệt, lại khiến lũ ong cứ đuổi theo con mãi như thế?”
Nghe nói Hạ Phù Dung từng dẫn bướm bay múa, Hạ Bá Nhiên vừa nghĩ đến cũng đã cảm thấy cảnh tượng đó chắc chắn rất đẹp.
Nhưng nếu bầy bướm kia đổi thành đàn ong hung dữ, thì cảnh tượng đó liền trở nên rợn người.
“Lão gia, hôm nay trên y phục của nữ nhi có chút hương thơm, e là vì thế mới dẫn dụ ong.”
Nói đến đây, Thu di nương càng thêm tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-190-tinh-so-5.html.]
Mùi thơm trên y phục vốn là để giúp Hạ Phù Dung ghi điểm, ai ngờ lại trở thành nguyên nhân khiến nàng ta gặp tai họa.
“Vậy thì hôm nay mọi chuyện đều là do con tự chuốc lấy!”
Hạ Bá Nhiên tức giận quát.
“Lão gia, chuyện của Đại tiểu thư thì thôi, nhưng chuyện của Mạc Linh, ngài nhất định phải làm chủ cho nó!”
Trịnh di nương thấy Hạ Bá Nhiên có ý muốn bỏ qua thì lập tức kêu oan, Hạ Mạc Linh hoàn toàn là bị vạ lây!
Thu di nương giận đến nghiến răng, hận Trịnh di nương cứ dây dưa không dứt.
Thu di nương quay sang nhìn Hạ Trì Uyển.
“Nhị tiểu thư, lúc ấy người thấy hai vị tiểu thư gặp nạn, tại sao lại không ra tay giúp đỡ?”
Đôi mắt Thu di nương khẽ nheo lại.
“Nếu như Nhị tiểu thư kịp thời kéo Tam tiểu thư ra, thì sau này mọi chuyện sao có thể xảy ra cơ chứ!”
“Ý Thu di nương là, Đại tỷ xé rách tay áo của Tam muội, làm Tam muội mất mặt, rốt cuộc lại là lỗi của ta sao?”
Hạ Trì Uyển giơ bàn tay ngọc nhỏ nhắn, chỉ vào mũi mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thu di nương.
“Thu di nương thật khéo đổ lỗi, không trách Đại tiểu thư, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Nhị tiểu thư. Thu di nương nghĩ Nhị tiểu thư dễ bắt nạt lắm sao?”
Thấy Thu di nương cố tình không nhận lỗi, lại còn muốn đổ hết mọi tội lỗi lên người Hạ Trì Uyển.
Nếu là những chuyện khác, Trịnh di nương còn có thể phối hợp với Thu di nương để ép Hạ Trì Uyển.
Nhưng lần này, chuyện đã liên quan đến thanh danh của Hạ Mạc Linh, Trịnh di nương tuyệt đối không cho phép Thu di nương tùy tiện như thế.
“Lão gia, hôm nay Mạc Linh chịu uất ức lớn như vậy, nếu Đại tiểu thư không cho một lời giải thích, thiếp thân tuyệt đối không chấp nhận!”
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Trịnh di nương nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Bá Nhiên, tuyệt đối không cho phép Thu di nương chuyển hướng, đẩy mọi tội lỗi lên người Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển khẽ gật đầu, sự bảo vệ của Trịnh di nương dành cho Hạ Mạc Linh lần này lại vô tình giúp nàng một tay.