Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Hạ Trì Uyển cùng hai nha hoànvừa quay người , liền có một bóng đen lướt qua trên không trung Hạ phủ, nhanh chóng chụp lấy chiếc đèn trời của Hạ Trì Uyển.
Hắc y nhân thành thạo lấy tờ giấy trong đèn ra, kèm theo đó là một tờ ngân phiếu một hai trăm lượng bạc.
Lấy xong mọi thứ, người áo đen liền buông tay thả đèn Khổng Minh.
Một cơn gió thổi qua, chiếc đèn bay xa, không phải giữa đường bị cháy rụi thì cũng là do nguyên liệu bên trong cháy hết mà rơi xuống.
"Tiểu thư, hôm đó đi tham dự buổi thưởng hoa, người định mặc bộ y phục nào vậy?"
Thạch Tâm khó xử nhìn Hạ Trì Uyển, tấm vải trước đó đương nhiên là tuyệt đối không thể dùng được rồi.
Thế nhưng, đây là buổi thưởng hoa do Tĩnh công chúa tổ chức, dù thế nào cũng phải có một bộ y phục thật đẹp mới xứng đáng.
Nhưng thời gian thì lại quá gấp.
Giờ muốn tìm được vải đẹp để may một bộ mới, e là không dễ.
Dù sao Tĩnh công chúa cũng không chỉ mời mình tiểu thư tướng phủ, những tiểu thư nhà khác chắc chắn cũng đang tìm mọi cách may những bộ y phục lộng lẫy để tranh nhau toả sáng trong ngày hôm đó.
Vừa mới buồn ngủ, ngay lập tức có người mang gối đến cho nàng kê đầu.
"Tiểu thư, ngoài cổng có một nha hoàn xin gặp, nói là thay mặt chủ nhân mang ít món ngon đến cho người."
Ngay lập tức, một gia nhân đến bẩm báo.
"Ngươi có biết là người nhà ai không?"
Thạch Tâm hỏi.
"Bẩm tiểu thư, nha hoàn kia chỉ nói một chữ 'Thất'."
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Gia nhân không hiểu ý là gì, chỉ thành thật lặp lại lời nha hoàn kia, dù sao hắn cũng vừa nhận được một lượng bạc thưởng từ vị tỷ tỷ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-159-dai-hoi-xem-mat-5.html.]
"Cho vào."
Mới nghe đến chữ "Thất", Hạ Trì Uyển đã đoán ra, nha hoàn kia chắc chắn là người của phủ Thất hoàng tử.
Nha hoàn kia diện mạo thanh tú, lại rất hiểu quy củ, suốt quá trình cúi đầu không nhìn loạn xung quanh, bước đi lễ phép, không hề có chút ngạo mạn hay thô tục.
Nha hoàn kia hành lễ với Hạ Trì Uyển:
"Chủ nhân nhà nô tỳ có dặn, những món ăn này đều rất ngon, hy vọng Hạ tiểu thư sẽ thích."
Nói xong, một gia nhân theo sau liền mở khăn phủ, bên dưới quả thật là vài hộp thức ăn tinh xảo. Nhưng điều quan trọng là, dưới những hộp thức ăn ấy, rõ ràng là một xấp vải quý giá.
Hạ Trì Uyển khẽ cười, Thất hoàng tử quả thật rất có thành ý hợp tác.
Lần trước nàng đã giúp hắn cung cấp thông tin về Tống Vân Kiệt và Hách Nguyên Tu, giờ đến buổi thưởng thơ, sợ rằng hắn lo nàng gặp phải khó xử, nên đặc biệt mang vật quý đến giúp đỡ.
Hạ Trì Uyển bước tới xem, quả nhiên là loại vải quý hiếm – nhuyễn yên la.
Ở Đại Chu quốc, nhuyễn yên la là vật cực kỳ quý hiếm, mỗi năm tiến cống lên triều đình không quá mười tấm.
Kiếp trước, Bố Chiêm Phong lập được công lao hiển hách, phong làm Vương gia khác họ, vương phủ khi ấy mới may mắn được ban một tấm nhuyễn yên la.
Tất nhiên, tấm vải ấy cuối cùng không phải để chính phi như nàng dùng, mà bị Hạ Phù Dung – thiếp thất của hắn – ngang nhiên đoạt lấy.
Hạ Trì Uyển khẽ vuốt lớp vải, quả nhiên mềm mại vô cùng, cực kỳ dễ chịu.
Chỉ có điều, nhuyễn yên la mỏng như cánh ve, từ xa nhìn lại tựa như làn khói trắng, vì thế mà có cái tên này.
Nếu mặc khéo, sẽ tôn thêm vẻ đẹp cho người mặc, nhưng nếu mặc không khéo, e là sẽ bị người đời chê cười là lả lơi hư hỏng.
"Nhờ ngươi chuyển lời cảm tạ đến chủ nhân nhà ngươi."
Dù thế nào đi nữa, Thất hoàng tử có thể nhớ tới nàng trong lúc này, còn gửi tặng nhuyễn yên la quý giá, Hạ Trì Uyển tất nhiên phải cảm ơn Chu Huyền Trữ.
Quan trọng hơn, bộ y phục nàng vừa mới lên ý tưởng để tham dự buổi thưởng hoa, quả thực rất cần loại vải này.
Đôi mắt Hạ Trì Uyển khẽ lóe, Thất hoàng tử thật đúng là thú vị. Chẳng lẽ, hắn đã biết nàng sẽ mặc gì trong buổi thưởng hoa rồi sao?