Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
“Chuyện của Đại đệ, thật sự là lỗi của đệ ấy quá lớn, ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé, e là chẳng giúp được gì cho Đại đệ.”
Hạ Trì Uyển dứt khoát nói thẳng chuyện này trước mặt bao người.
“Thật ra nếu tiểu thư nguyện ý, nhất định là giúp được!”
Nghe Hạ Trì Uyển chủ động nhắc đến chuyện này, Thu di nương lại nổi giận.
Chỉ cần Hạ Trì Uyển chịu mở miệng cầu xin Vân Triển Bằng, chuyện của Tử Hiên sẽ rất dễ giải quyết.
Rõ ràng là Hạ Trì Uyển – tiện nhân này – cố tình muốn hại c.h.ế.t Tử Hiên, nên mới thấy c.h.ế.t không cứu, không chịu ra tay, cũng không cho Đại tướng quân phủ ra tay!
“Ta chỉ là một nữ tử yếu ớt, làm sao có bản lĩnh lớn đến vậy. Có điều, nếu Thu di nương muốn, có thể đến nhờ ngoại tổ phụ thử xem.”
Trước mặt bao người, Hạ Trì Uyển sẽ không gọi Vân Triển Bằng là ngoại công.
“Chỉ là, nữ tử gả chồng như nước đổ đi. Bình thường ở tướng phủ, người chưa từng giúp được gì cho Đại tướng quân phủ, chỉ hy vọng người hiểu chuyện một chút, đừng để liên lụy đến Đại tướng quân phủ.”
Lời này của Hạ Trì Uyển vừa dứt, liền nhận được không ít sự đồng tình.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Với nhà mẹ đẻ, nữ tử gả đi chính là công cụ giúp gia tộc tranh lợi.
Đã gả ra ngoài rồi, cho dù không thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ, thì cũng không thể vì nhà chồng mà làm liên lụy đến nhà mẹ đẻ.
Nói xong, Hạ Trì Uyển được Thạch Tâm đỡ lên xe ngựa.
Rèm xe buông xuống, che đi ánh mắt của mọi người, xe ngựa lập tức quay đầu chạy về tướng phủ.
Dù Hạ Trì Uyển không muốn quay về tướng phủ lạnh lẽo kia.
Nhưng Thu di nương đã gây chuyện trước cửa Đại tướng quân phủ.
Vì danh dự của Đại tướng quân phủ, nàng nhất định phải rời đi, quay về phủ Thừa tướng.
Thu di nương siết chặt bàn tay giấu trong tay áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-151-lay-dai-cuc-lam-trong.html.]
Chiếc móng tay dài nhọn gần như đã khứa một vệt đỏ hình trăng lưỡi liềm lên lòng bàn tay, m.á.u tràn ra ửng đỏ.
Thu di nương cũng lên xe ngựa của mình, rồi lạnh lùng cười.
Cho dù Hạ Trì Uyển vừa rồi có nhục mạ bà ta ra sao, chẳng phải cuối cùng cũng bị bà ta ép về tướng phủ sao?
Cho dù Hạ Trì Uyển không chịu mở miệng cầu xin Đại tướng quân phủ thì sao?
Bà ta không tin, Hạ Trì Uyển về lại tướng phủ, cùng chịu khổ với bọn họ, Vân Triển Bằng lại có thể trơ mắt nhìn Hạ Trì Uyển sống cuộc đời khốn khổ như vậy!
Chỉ là, lần này Thu di nương đã tính sai.
Chân trước Hạ Trì Uyển vừa rời khỏi Đại tướng quân phủ, chân sau Thất hoàng tử đã thỉnh một đạo thánh chỉ, điều Vân Triển Bằng ra ngoài kinh điều tra quân tình.
Dù Vân Triển Bằng có muốn giúp Hạ Trì Uyển, cũng không thể làm trái thánh chỉ, chỉ có thể giao việc này cho Vân Thiên Tĩnh xử lý.
Vân Thiên Tĩnh vốn nghe Hạ Trì Uyển, tất nhiên sẽ làm theo ý nàng.
Như vậy, Vân Triển Bằng rời khỏi kinh thành, cho dù có muốn quản chuyện của tướng phủ cũng lực bất tòng tâm.
Hạ Trì Uyển vừa về đến phủ Thừa tướng, lần đầu tiên các di nương trong phủ đoàn kết như vậy, đồng loạt chạy đến trước mặt Hạ Trì Uyển, khóc lóc không ngừng.
Không chỉ các di nương đến đông đủ, ngay cả các thứ muội cũng không thiếu ai.
Trong đó, khóc thảm nhất phải kể đến Hạ Mạc Linh và Hạ Vũ Hâm.
“Nhị tỷ, tỷ nhất định phải cứu bọn muội!”
Hạ Mạc Linh nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Trì Uyển, không chịu buông, sợ Hạ Trì Uyển sẽ lại im lặng rời khỏi phủ Thừa tướng, bỏ lại bọn họ đối mặt với đống rắc rối.
Dù sao lần này Hạ Tử Hiên gây họa quá lớn, liên quan đến tính mạng.
Nếu xử lý không tốt, tất cả người trong tướng phủ đều phải chôn cùng Hạ Tử Hiên.
Trong phủ Thừa tướng, chỉ có chỗ dựa của Hạ Trì Uyển là lớn nhất.
Không cầu xin Hạ Trì Uyển, thì biết cầu ai?
“Tam muội đừng vội, từ từ nói, ta nghe chẳng hiểu gì cả.”