Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Từ miệng Hạ Phù Dung, Thu di nương cũng biết được Hạ Trì Uyển đã nâng một nha hoàn thô lỗ chuyên dọn nhà xí lên làm nhất đẳng nha hoàn.
Vì vậy, khi nhìn thấy bàn tay của Thạch Tâm muốn chạm vào mình, Thu di nương liền cảm thấy ghê tởm vô cùng.
“Tiện tì, ở đây có phần ngươi sao? Đừng quên, ta mới là chủ tử của ngươi!”
Nghĩ đến chuyện Hạ Phù Dung từng chịu thiệt thòi dưới tay Thạch Tâm, Thu di nương không chút do dự tát cho Thạch Tâm một cái.
“Ta tìm Uyển Nhi về, là để nàng tẫn hiếu. Ngươi lại dám cản trở, chẳng lẽ muốn để Uyển Nhi mang tiếng xấu. Nếu để Hoàng thượng biết Uyển Nhi bất hiếu, không chịu về chăm sóc bệnh tình của phụ thân, ngươi có muốn Hoàng thượng thu lại những ân sủng đã từng ban cho Uyển Nhi không!”
Lời của Thu di nương còn nói nhẹ đấy, nếu tội đại bất hiếu thực sự truyền đến tai Hoàng thượng, thì đến chuyện mất đầu cũng là chuyện bình thường.
Lời Thu di nương vừa dứt, đám dân chúng vây xem lập tức cho rằng nha hoàn Thạch Tâm quá mức ác độc.
Không những vu oan hãm hại chủ tử mình, ngăn cản cha con đoàn tụ, thậm chí còn muốn đẩy Hạ Trì Uyển vào tội danh đại bất hiếu.
Thấy Thu di nương ngang ngược như vậy, ánh mắt Hạ Trì Uyển tối sầm lại.
Xem ra, chuyện của Hạ Tử Hiên lần này, Thu di nương vẫn chưa rút ra được bài học, lại còn dám tiếp tục tính kế nàng.
Hạ Trì Uyển hít sâu một hơi, ghé vào tai Thạch Tâm dặn vài câu, Thạch Tâm liền quay người vào trong Đại tướng quân phủ.
Thạch Tâm vừa đi, Hạ Trì Uyển liền bước đến trước mặt Thu di nương, vung tay tát mạnh một cái vào mặt bà ta.
“Chát” một tiếng vang dội, không chỉ Thu di nương bị đánh đến choáng váng, mà những người đứng xung quanh cũng sững sờ không kém.
Tuy Thu di nương chỉ là di nương, nhưng dù sao cũng là trưởng bối của Hạ Trì Uyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-149-dang-minh-toi-cua.html.]
Hạ Trì Uyển lại ngang nhiên đánh Thu di nương ngay trước mặt mọi người, xét ra là bất kính, cũng là bất hiếu.
Mặt Thu di nương nóng rát, tuy trong lòng hận nhưng lại càng thêm đắc ý.
Hạ Trì Uyển quả nhiên vẫn còn non trẻ, thấy mình dạy dỗ nha hoàn kia liền không nhịn được phải ra tay đáp trả.
Như vậy thì tốt quá!
Bà ta chính là muốn Hạ Trì Uyển làm loạn, càng náo loạn càng tốt.
Đến lúc đó, không chỉ có thể che lấp chuyện của Tử Hiên, mà còn khiến Đại tướng quân phủ mất hết mặt mũi, dù gì việc này cũng xảy ra ngay trước cửa phủ.
Chờ đến khi bà ta ngồi lên vị trí chủ mẫu của Tướng phủ, sẽ lật lại chuyện ngày hôm nay mà nói.
Ngày hôm nay Tử Hiên rơi vào cảnh muôn kiếp bất phục, chính là ngày mai của Hạ Trì Uyển!
Ngay khi Thu di nương cho rằng Hạ Trì Uyển sẽ tức giận đến mức tiếp tục mắng chửi mình, ai ngờ Hạ Trì Uyển lại bật khóc.
Trên làn da trắng ngần như sứ của Hạ Trì Uyển, những giọt lệ to tròn lăn xuống như hạt châu, giống như giọt sương rơi trên cánh hoa trắng muốt, khiến người ta không khỏi thương xót.
“Thu di nương, người có biết, cái tát vừa rồi, làm ta đau lòng bao nhiêu không!”
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Một câu nói của Hạ Trì Uyển khiến sắc mặt Thu di nương lập tức thay đổi, dường như đã nghĩ đến điều gì đó, trong khi những người xung quanh lại càng thêm khó hiểu.
“Phụ thân ta tuy bệnh nặng, nhưng người là di nương của Tướng phủ, đã từng nghĩ đến danh dự của Tướng phủ chưa? Người chỉ là một di nương, lại dám gọi thẳng tên ta, quy củ của Tướng phủ, người vứt đi đâu rồi?”
Đã dâng mình tới cửa, Hạ Trì Uyển tất nhiên không ngại dẫm Thu di nương mấy cái ngay trước mặt mọi người.
“Người dù là di nương, nhưng cũng là trưởng bối của ta. Đáng tiếc, trong Tướng phủ không có chính thê, nếu không, việc này hẳn là nên do mẫu thân ta quản lý mới phải.”
Hạ Trì Uyển dùng ánh mắt đầy thất vọng nhìn Thu di nương.
“Phụ thân bệnh nặng, người không ở bên chăm sóc, lại chạy đến cửa Đại tướng quân phủ, bày ra dáng vẻ chủ tử di nương, người có biết, người đang làm mất mặt Tướng phủ không!”