Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Hạ Trì Uyển liếc nhìn Lê Tự Chi một cái, rồi lại nhìn xuống những tờ ngân phiếu trong tay, đôi mắt đẹp bất giác co rút lại.
“Người đó là công tử ra tay xử lý sao?”
Hạ Trì Uyển nhận ra, những tờ ngân phiếu này là của chính mình, chỉ là, nàng đã đưa cho một nam nhân khác.
Nghĩ đến mảnh vải dính m.á.u kia, Hạ Trì Uyển lập tức hiểu ra, người giúp nàng giải quyết hậu quả khi đó, hóa ra lại là Lê Tự Chi.
Như vậy, ân tình nàng nợ Lê Tự Chi dường như lại nhiều thêm một phần, và cũng càng khó trả hơn.
Hạ Trì Uyển khẽ thở dài.
“Công tử cứ yên tâm, sau này, tiểu nữ nhất định sẽ tìm cách trả lại ân tình này cho công tử.”
Thấy Hạ Trì Uyển kiên quyết như vậy, Lê Tự Chi cũng không nói thêm điều gì.
“Không vội, dù sao thời gian vẫn còn, cứ từ từ mà trả.”
Lê Tự Chi nói một câu đầy ẩn ý.
Hạ Trì Uyển khẽ nhíu mày, không đáp lại, mãi cho đến khi đã ngồi lên xe ngựa, nàng mới chợt hiểu ra, thì ra Lê Tự Chi đang cố ý buộc nàng nợ ân tình.
“Không thể nào…”
Hạ Trì Uyển vội vàng lắc đầu, Lê Tự Chi sao có thể cố ý dùng chuyện này để kết giao với nàng chứ?
Dù sao kiếp trước, Lê Tự Chi cũng là người được gọi là thiết huyết tướng quân, không phải danh hão.
Bất luận nam hay nữ, Lê Tự Chi luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, đặc biệt đối với nữ nhân thì càng giữ khoảng cách.
Cả đời Lê Tự Chi, thậm chí chưa từng thân cận với bất kỳ nữ nhân nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-148-nhu-da-tung-quen-biet-6.html.]
Sau khi Lê Tự Chi qua đời, Thất hoàng tử thất bại, từng có lời đồn truyền ra, rằng Lê Tự Chi kỳ thực có sở thích nam sắc, thậm chí còn có quan hệ mờ ám với Thất hoàng tử.
Trước đây, Hạ Trì Uyển nghe xong cũng chỉ bỏ qua, chưa từng để tâm.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Nhưng hôm nay, khi cảm thấy Lê Tự Chi dường như đối với mình có chút gì đó đặc biệt, nàng lại bất giác nhớ tới tin đồn kia.
Trên mặt Hạ Trì Uyển thoáng qua vẻ xấu hổ, không dám tiếp tục nghĩ sâu về lời đồn đó nữa, đành an ổn quay trở về Đại tướng quân phủ.
Chỉ là, vừa mới định bước xuống xe ngựa, bất ngờ có một người từ bên ngoài xông tới, ôm chầm lấy eo Hạ Trì Uyển rồi bật khóc nức nở.
“Uyển Nhi, con theo di nương về đi. Phụ thân con bệnh rồi, ông ấy rất nhớ con, suốt ngày gọi tên con.”
Nghe tiếng khóc ấy, Hạ Trì Uyển lập tức nhận ra, đây là giọng của Thu di nương.
“Uyển Nhi, con là đứa con hiếu thảo. Tướng gia không cho ai nói, sợ con đau lòng, nhưng ta thật sự không nỡ lừa con nữa.”
Thu di nương làm ầm ĩ như vậy, lập tức thu hút không ít người trong Đại tướng quân phủ vây lại xem.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Hạ Trì Uyển cực kỳ không vui, nhưng cũng không dám ra tay với Thu di nương, sợ gây thêm rắc rối cho Đại tướng quân phủ.
Người của Đại tướng quân phủ thấy Hạ Trì Uyển bị người ta kéo lại, đương nhiên lập tức ra ngoài muốn gỡ Thu di nương ra, tránh để bà ta làm Hạ Trì Uyển bị thương.
Nhưng bọn họ còn chưa chạm vào Thu di nương, bà ta đã lớn tiếng kêu la.
“Các ngươi định làm gì? Ta dù sao cũng là người của Tướng phủ, chỉ mấy tên nô tài như các ngươi cũng dám động vào người ta sao?”
Nam nữ có biệt, hơn nữa Thu di nương lại là nữ nhân, đương nhiên không thể để nam nhân khác tùy tiện động vào.
“Uyển Nhi, con yên tâm, ai làm người đó chịu, chuyện đó dù sao cũng là do Tử Hiên gây ra, con cứ trở về Tướng phủ, danh tiếng của con tuyệt đối sẽ không bị Tử Hiên làm liên lụy.”
Thu di nương thấy có người vây xem, tất nhiên phải tranh thủ bôi nhọ Hạ Trì Uyển, nói như thể nàng vì giữ danh tiếng mà hoàn toàn không quan tâm đến phụ thân đang bệnh nặng.
Nếu để người ngoài tin rằng Hạ Trì Uyển là người đại bất hiếu, sau này nàng ra ngoài, e rằng sẽ bị thiên hạ nhổ nước bọt cho c.h.ế.t đuối.
Thạch Tâm bên cạnh Hạ Trì Uyển nghe thấy lời của Thu di nương, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng.
Nàng lập tức vươn tay muốn gỡ tay của Thu di nương ra, định cứu Hạ Trì Uyển ra ngoài.