Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ - Chương 147: Như đã từng quen biết (5)

Cập nhật lúc: 2025-06-26 05:26:09
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Nghe Hạ Trì Uyển hỏi vậy, Lê Tự Chi khẽ ngẩn ra, nhưng trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia lại thấp thoáng ý cười.

“Chưa từng.”

Một lúc lâu sau, lời nói bình thản của Lê Tự Chi như có thể tan theo gió, nhưng lại vang lên rõ ràng trong tai Hạ Trì Uyển.

Trong lòng Hạ Trì Uyển vừa có chút tức giận, lại vừa như trút được gánh nặng.

Nàng trang trọng nhưng cũng đầy xa cách thi lễ với Lê Tự Chi.

“Dù thế nào, vẫn phải đa tạ Lê công tử.”

Nàng muốn tránh xa người trong hoàng thất, vậy thì Lê Tự Chi trước mặt, nàng cũng phải giữ khoảng cách.

Dù sao kiếp này, nàng tuyệt đối không muốn để Thái tử như kiếp trước bước lên ngôi vị hoàng đế.

Nếu có cơ hội, nàng sẽ tìm cách giúp Thất hoàng tử một tay.

Đến lúc đó, Lê Tự Chi – người sẽ trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh Thất hoàng tử – tiền đồ nhất định sẽ không thua kém Bộ Chiêm Phong của kiếp trước.

Hậu viện thâm sâu, mỹ nhân tâm kế.

Kiếp trước, nàng đã từng áp chế tất cả các thị thiếp của Bộ Chiêm Phong, chỉ duy nhất không thể áp chế được Hạ Phù Dung.

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Cuối cùng, lại thay người khác dệt áo cưới, để Hạ Phù Dung được hưởng sự sủng ái duy nhất của Bộ Chiêm Phong.

Nghĩ lại thật nực cười, kiếp này nàng có thể đấu trí đấu dũng với Thu di nương và đám người của bà ta, hoàn toàn là nhờ ơn của Hạ Phù Dung.

Nếu kiếp trước không có Hạ Phù Dung suốt ngày xúi giục nàng không cho các tiểu thiếp khác được sủng ái, giữ cho Thận Nhi ở vị trí bất bại.

Những mưu kế tàn nhẫn đó, làm sao nàng có thể từng bước nghĩ ra được?

Chỉ là, kiếp này, tất cả những thủ đoạn ấy, tạm thời nàng sẽ dành để đối phó với bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-147-nhu-da-tung-quen-biet-5.html.]

Vậy nên, những nam nhân hoàng thất, nàng phải tránh thật xa, những nam nhân kiếp này định sẵn sẽ rực rỡ huy hoàng, nàng càng phải tránh xa!

Hạ Trì Uyển bị Bộ Chiêm Phong tổn thương quá sâu, nàng đã không còn muốn dính vào chữ “tình” này nữa.

Nhìn thấy Hạ Trì Uyển dứt khoát vạch rõ ranh giới giữa hai người, không muốn để lại chút mập mờ nào, đôi mắt vốn sáng trong như bầu trời của Lê Tự Chi lập tức phủ đầy u ám.

Lời cảm tạ lần này của Hạ Trì Uyển không chỉ là cho chuyện vừa rồi, mà còn bao gồm cả ân tình khi xưa Lê Tự Chi từng giúp nàng giải vây.

“Hạ tiểu thư không cảm thấy lời cảm tạ này… quá nhẹ nhàng sao?”

Hạ Trì Uyển muốn tạ ơn, Lê Tự Chi liền thuận theo ý nàng.

Lúc này, Hạ Trì Uyển khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại giống như một nụ hoa còn khép chặt, kín đáo mà sâu xa.

“Nếu công tử có điều kiện gì, cũng có thể nói ra, nếu là việc tiểu nữ có thể giúp được, tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Lê Tự Chi là người của Thất hoàng tử, chắc hẳn cũng để mắt đến thế lực của Đại tướng quân phủ.

Nếu Lê Tự Chi có thể bái nhập môn hạ của ngoại công nàng, vậy thì ít nhất Thất hoàng tử không cần lo lắng Đại tướng quân phủ sẽ đứng về phía Thái tử.

Miễn là ngoại công không trực tiếp nhúng tay vào cuộc tranh đấu đoạt vị của các hoàng tử, cũng sẽ không mang đến quá nhiều rắc rối cho Đại tướng quân phủ.

“Khi nào công tử có thời gian, tiểu nữ có thể thay công tử tiến cử một phen. Ta nghĩ rằng, ngoại công nhất định sẽ rất tán thưởng phong thái của Lê công tử.”

“Ai…”

Lê Tự Chi khẽ thở dài, hắn vốn cho rằng mình đã rất khổ, nhưng hóa ra, có người sống còn khổ hơn hắn.

“Như vậy, chẳng lẽ tiểu thư không thấy mệt sao? Việc gì cũng tính toán rõ ràng như thế… Có lẽ, có người đối tốt với tiểu thư, chẳng phải vì muốn nhận được gì, mà chỉ đơn giản là muốn đối tốt với tiểu thư thôi.”

Hạ Trì Uyển ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mỉm cười nhìn Lê Tự Chi.

“Ân tình khó trả, lòng người khó đoán, ta không muốn đánh cược, cũng không dám đánh cược.”

Hạ Trì Uyển thẳng thắn nói.

“Người khác có thể tàn nhẫn với ta, vậy vì sao ta lại không thể tàn nhẫn với người khác?”

Lê Tự Chi lấy ra mấy tờ ngân phiếu, đặt vào tay Hạ Trì Uyển.

Loading...